"Đúng vậy, tôi muốn mặc quần… tôi muốn mặc quần..." Trần Thiên Minh nhìn thằng em đang ủ rũ, cúi đầu xấu hổ nói. Hắn cũng vội vàng tìm cái quần của mình rồi sau đó mặc vào.
Bây giờ hắn và Lương Thi Mạn đều dính đầy bùn đất, bẩn ê hề, xem ra trước phải về tắm rửa, rồi đi bệnh viện khám một chút, nếu không sẽ làm trò cười cho người ta mất.
"Cô theo tôi về khách sạn, tắm rửa thay quần áo, rồi đi bệnh viện kiểm tra một chút." Trần Thiên Minh nhìn Lương Thi Mạn nói, hắn vốn không quen biết Lương Thi Mạn, lúc này cả hai đều bị hại ở chung với nhau, quan tâm tới nhau,giúp nhau vượt qua khó khăn.
"Ừm." Lương Thi Mạn gật gật đầu với Trần Thiên Minh, trải qua chuyện vừa rồi, nàng sinh ra một loại cảm giác tin tưởng Trần Thiên Minh.
"Gừm." Âm thanh của một chiếc xe từ xa đang đến gần, một chiếc xe du lịch chạy tới rất nhanh.
Xe tới trước mặt hai người rồi dừng lại, trong xe nhảy ra hai người, Lâm Quốc cùng Trương Ngạn Thanh.
Lâm Quốc lập tức vọt tới trước mặt Trần Thiên Minh, khẩn trương kêu lên: "Lão đại, anh thế nào? Không có chuyện gì chứ?"
"Đi, lập tức quay về khách sạn, nơi đây không thể ở lâu, lên xe rồi nói sau." Trần Thiên Minh phất tay với bọn Lâm Quốc, sau đó dìu Lương Thi Mạn lên xe du lịch. Nếu như bọn Thái Đông Phong quay trở lại, võ công của mình thì mất hết, bọn Lâm Quốc căn bản không phải đối thủ của Thái đông Phong, vì vậy hắn muốn thật nhanh rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-lao-su/1547594/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.