Vong Linh vu sư chết đi, thì đám vong linh sinh vật được triệu tập cũng chết theo. Đám người Diệp Phong bị u linh câu hồn khống chế dục hỏa toàn thân, đang bắn pháo hoa đầy đũng quần, sau khi thanh tỉnh lại được khôi phục nguyên trạng. Nhưng có vài thành viên do tiết tinh quá nhiều, dẫn đến mệt mỏi. "Ba Nhĩ, mẹ nó, ngươi lần này lập được công lớn. Sau này có vật gì tốt, bổn thiếu gia sẽ thưởng trước cho ngươi!" Rồi để Quang Minh bạch vũ điêu phóng ra Quang Minh khôi phục lên vết thương ở cách tay, Diệp Phong nghe Ba Nhĩ thuật lại xong, cũng đã hiểu được tình hình lúc đó, trong lòng có chút tiếc nuối, không thể làm rõ việc bạch khô lâu nói mình là vong linh vu sư là như thế nào, nhưng vẫn cao hứng tán dương Ba Nhĩ. "Thiếu gia, người có biết tại sao ta bị u linh câu hồn mà không hề hấn gì không?" Ba Nhĩ khẩn trương nhìn Diệp Phong mà hỏi, có chút lo lắng u linh câu hồn sẽ để lại dị chứng sau này lên gã! Diệp Phong điểm lên cây Thanh sảng tiêu hồn, rồi vỗ vào vai Ba Nhĩ, mĩm cười nói: "Không cần khẩn trương, nguyên nhân mà ngươi không bị u linh câu hồi khống chế thân thể rất đơn giản, vì ngươi trời sanh là âm hồn thể!" "Cái gì?!" Mọi thành viên Tư Lược đoàn nghe xong đều kinh hô. Từ truyền thuyết bọn họ có biết qua âm hồn thể. Nhưng không tưởng là cái loại quái thai trăm năm khó gặp lại xuất hiện trên mình của Ba Nhĩ. "Ha ha ha, Ba Nhĩ, khó trách tiểu tử ngươi lúc vừa vào sơn động cảm thấy thoải mái, nguyên lai ngươi trời sanh là quái thai!" Tay trái Khải Đặc chỉ vào Ba Nhĩ, tay phải thì ôm bụng cười to. "Hừ hừ, có gì phải buồn cười nào, tiểu tử ngươi phải hâm mộ ta mới đúng?!" Ba Nhĩ hiểu được rằng chỉ cần không bị Quang Minh giáo đình bắt được, loại thân thể đó đối với gã chỉ có lợi chứ không có hại, do đó mới hơi yên tâm ở trong lòng, nghe Khải Đặc nói xong lập tức đắc ý phản bác. "Ngưng, hâm mộ ngươi? Ba Nhĩ, nếu ta mà để cái việc ngươi trời sanh là âm hồn thể cho Quang Minh giáo đình biết, ngươi đoán thử việc gì sẽ tiếp đến đây?" Khải Đặc nhìn hình dáng đắc ý của Ba Nhĩ, cười hắc hắc âm hiểm, tức giận đối Ba Nhĩ đưa ngón tay giữa lên, rồi chửi rủa ti bỉ. Trông như đã đến lúc dạy cho Ba Nhĩ "Hỗn thế hung linh công rồi", Diệp Phong trong đầu đang tính toán, cảm giác không thoải mái, nhìn Ba Nhĩ và Khải Đặc, cười cười rồi kêu bọn họ ngừng cãi nha, và nhìn những người khác mà nói: "Mau kiểm tra bốn phía của sơn động, xem còn có nguy hiểm gì nửa không. Xong rồi thì rút về mà thay quần!" "Vâng!" Mọi người Tư Lược đoàn nghe xong đều lĩnh mệnh, bắt đầu quan sát cẩn thận bên trong động không chừa một chỗ, để còn sớm trở về thay quần, vì cái cảm giác như vậy khi đi, thật không thoải mái chút nào. Hơn nữa nếu cùng lúc nhiều người bị như vậy, thật là khó chịu a! "Mẹ nó, vậy mà cái bộ xương chết khô này khiến câu hồn u linh thầm cưỡng gian lão tử…" Diệp Phong mò mẫn đái quần, ngẫm lại vừa rồi bị đánh lén cũng rất bực dọc, hắn đi tới nơi bộ xương bị gãy của Luân Cát, hung dữ giẫm đạp một trận điên cuồng, bực dọc chửi mắng. Kháo, lão đại thật không vừa gì, giẫm đạp bộ xương khô chết tiệt cũng không nói cho ta một tiếng. Ai Đức đang tuần tra chung quanh, nhìn hành vi của Diệp Phong, trong đầu đê hèn phàn nàn. "Đoàn trưởng, cái tảng đá này có thể dời đi!" Hai gã linh ngưu chiến sĩ đứng ở trước một khối tảng đá cao bốn thước, rộng ba thước, đẩy đẩy thấy nó có thể động, lập tức bẩm báo với đoàn trưởng. Diệp Phong đạp bộ xương nát bấy cho hả giận, muốn lấy ra cây Thanh sảng tiêu hồn, rồi ý dâm nhìn khoáng mạch, nghe bẩm báo của linh ngưu chiến sĩ xong, lập tức kinh ngạc cùng mọi người cùng nhau đi qua, quan sát tảng đá lớn, ra hiệu một vài linh ngưu chiến sĩ đi qua đẩy nó sang phía bên trái. "Ồ, ở bên trong này có cái trận ma pháp. Trên mặt đang đặt hình như là 'Truyện Tống Thủy Tinh'?!" Tảng đá bị đẩy ra, bên trong nó còn có một khu đất chia ra khoảng hai trăm động nhỏ bằng phẳng. Mọi người vui mắt đều thấy được ở giữa mặt đất có khắc một lục giác ma pháp trận, có năm loại khối nhỏ bằng nắm đấm trong suốt, Truyện Tống Thủy Tinh, phân biệt đặt ở năm góc của trận ma pháp. "Ha ha ha, năm khối Truyện Tống Thủy Tinh, phát tài phát tài, lần này lão tử giàu to rồi!" Diệp Phong hai mắt nhìn chằm chằm Truyện Tống Thủy Tinh tham lam cười to. Trước tiên bất luận trận ma pháp ở mặt đất là trận pháp gì, tất cả Truyện Tống Thủy Tinh trên mặt đất có thể là giá trị liên thành thật là vật tốt. Nếu đưa cho Mạn Nỗ Ai Nhĩ thiết lập Truyện Tống Trận cở nhỏ, sau này dám chắc có thể cho hắn đem theo rất nhiều rất nhiều thuận tiện! "Đoàn, đoàn trưởng, ngươi xem, góc đông bắc có rất nhiều địa tinh hỏa thương, trời ơi, còn có một khẩu hỏa pháo!!!" Với ánh mắt sắc bén Kiệt Nã Tư giật mình, phát hiện bên trong động góc đông bắc một cái bàn bên cạnh. Năm đó Luân Cát tiêu diệt địa tinh trung đội, thu được hơn mười địa tinh hỏa thương làm bằng thiết, dài bảy mươi ly, và còn có một bộ hỏa pháo của thiết xa luân, cùng với một ít đạn dược. "Hỏa thương và hỏa pháo?!" Bởi vì mọi người đều chưa vào động, ngoài ra ánh sáng bên ngoài hoàn toàn không có chiếu sáng toàn bộ cái động nhỏ, Diệp Phong giữa lúc tham lam nhìn chằm chằm Truyện Tống Thủy Tinh, không có chú ý phía góc đông bắc phía trước, nghe xong Kiệt Nã Tư nói, nhất thời hai mắt phát ra hào quang nóng lòng, nhanh chóng chạy tới phía đông bắc góc động, đã thấy hỏa thương và hỏa pháo nằm trên mặt đất. "Ha ha, hôm nay tuyệt đối là ngày may mắn của lão tử, tinh cương kim loại quáng mạch, Truyện Tống Thủy Tinh, địa linh hỏa thương và hỏa pháo. Lão tử phát tài rồi!" Diệp đại đoàn trưởng đến từ địa cầu, biết rõ ưu điểm của hỏa thương khi tác chiến, cầm lấy một cây hỏa thương, vung tay gào lớn, khuông mặt đầy hưng phấn mỉm cười. Từ lúc địa tinh mất tích sáu ngàn năm trước đến bây giờ, khoa kĩ sản vật của địa tinh cơ hồ trở thành khoa học kỹ thuật tiên tiến hiếm thấy trong lịch sử vạn vật. Một lần phát hiện hơn mười địa tinh hỏa thương cùng một hỏa pháo, về giá trị của nó, khiến cho tất cả thành viên Tư Lược Đoàn đều cao hứng hoan hô. Từng người xông vào sơn động dành giật địa tinh hỏa thương để quan sát. "Mẹ, các ngươi giành giật lộn xộn quá!" Diệp Phong trong lòng rất sảng khoái, nhìn hình dáng mọi người không thể tưởng tượng nỗi, mở miệng giễu cợt. Đếm lại số lượng hỏa thương, tổng cộng năm mươi mốt, suy nghĩ trầm tư, đối Kiệt Nã nói: "Ngươi đem theo tinh linh trung đội đi ra bên ngoài thông tri các nàng Lộ Lộ nhổ trại toàn bộ vào hang." "Vâng!" Kiệt Nã Tư lên tiếng lãnh mệnh, xuất lãnh tinh linh trung đội nhanh chóng cưỡi điêu bay ra ngoài động. Đưa mắt nhìn tinh linh trung đội bay đi, Diệp Phong quan xát hỏa thương trong tay, ngắm trúng một chỗ vách tường không người, bóp cò súng, chỉ nghe "phanh" một tiếng, thiết đạn trong nháy mắt đả vào trong vách tường, thuốc súng bi vở bung ra dữ dội, một khối thạch lớn ở vách tường bị bắn trúng vở ra rơi xuống. "Hay lắm, đồ vật này một điểm có thể so với chân khí Toàn Long Chỉ của lão tử. Đồ tốt, thật sự là đồ tốt." Diệp Phong cao hứng khen ngợi, ngắm nghía hỏa thương. Mọi người còn lại thấy uy lực hỏa thương bất phàm, từng người nóng lòng muốn thử nó. Ngay lúc này, Lạp Phỉ Nhĩ không có cùng mọi người giành giật hỏa thương, phát hiện ở trên cái bàn một khối Truyện Tống Thủy Tinh và quyển nhật ký, cùng với một bộ vong linh ma pháp thư tay, vội vàng báo cho Diệp Phong tới xem. "Hả? Nhật ký? Chẳng lẻ là cái bộ xương khô kia đã viết?" Diệp Phong buông hỏa thương, quan xát quyển nhật ký rất dày cùng một chỗ, cầm ma pháp thư tay lên để đọc trước, hiểu được có thể cho Ba Nhĩ học tập. Sau đó hắn cầm lấy một quyển nhật ký đọc luớt, phát hiện quả thật là cái bộ xương khô kia đã viết, nhưng tất cả nội dung có chút nhàm chán lặt vặt. Xem xét cái đống nhật ký kia căn bản là không thể phân chia quyển nào là quyển đầu tiên, chỉ phải gọi mọi người tới đọc, tìm kiếm có thông tin quan trọng hay không. Ngoài núi, Mộng Hinh đã thức, cảm giác đau đớn khó chịu ở nơi hổ thẹn. Ngồi ở trên giường nghe người từng trải là Lộ Lộ giải thích, nàng trong lòng cảm thấy xấu hổ vì bị tên đoàn trưởng lưu manh khi dễ, rất hối hận đêm qua tìm đến hắn tính sổ, nếu không sẽ không bị thất thân, còn bị hắn hành hạ đến nỗi phải đáp ứng trở thành nữ nhân của hắn. Chẳng lẽ ta thực sự phải chia sẻ trượng phu với Lộ Lộ và Tĩnh Hương hay sao? Mộng Hinh ngồi ở trên giường bất đắc dĩ nghĩ thầm. Gạo đã nấu thành cơm, nàng bây giờ cho dù vạn lần không muốn cũng không thể phủ nhận mình đã là nữ nhân của Diệp Phong, chỉ có một lựa chọn duy nhất, nếu không nàng có thể xuống tay đâm chết hắn hay sao? Việc này nàng cũng không đành hạ thủ, dù sao nàng đối với Diệp Phong không phải không có tình ý. Kiệt Nã Tư đang thao thao bất tuyệt kể chuyện bọn họ ở trong sơn động tiêu diệt hết tất cả nguy hiểm, đạt được địa tinh hỏa pháo cùng với Truyền Tống Thủy Tinh trong lúc dẫn đường tinh linh trung đội trở lại doanh địa. Chúng nhân tất cả đều cao hứng nhổ trại đi theo bọn họ tiến nhập trong sơn động. Đặc biệt Mạn Nỗ Ai Nhĩ và Lạc Tư, mắt cả hai lão đầu sáng ngời lên khi vừa nghe đến địa tinh hỏa pháo và Truyền Tống thủy tinh hiếm thấy. Lạc Tư chạy thục mạng hướng đến sơn động, trông bộ dáng lão không có chút gì giống người già cả! Nhật ký của Luân Cát tuy nhiều nhưng người của Tư Lược đoàn cũng không ít, đa số những trang trong đó đều là nói nhảm không đáng nhìn tới. Bọn người Lộ Lộ tới cũng vừa đúng lúc đám Diệp Phong tìm hiểu rõ ràng sự tình của Luân Cát, giật mình biết chuyện lão ta phát hiện ra được sự thất tung của địa tinh! Địa tinh tộc hóa ra đã tới tân lục địa dẫn đến việc thất tung hơn sáu ngàn năm, hơn nữa trước mặt còn có Truyền Tống chi môn dẫn tới tân đại lục. Vô luận là Diệp Phong bọn người tới trước hay đám Lộ Lộ đến sau cũng đều rúng động vì sự phát hiện này của Luân Cát. Bọn họ thực sự không nghĩ tới chỉ vì tham quáng mạch mà biết được sự việc ngoài ý muốn này. Bởi vì hạ thân bị đau và sưng nên Mộng Hinh được tinh linh thị nữ dìu đỡ. Diệp Phong rung động nhìn thần sắc ngập tràn u ám của nàng, mặt dày mỉm cười đi tới nói đùa, an ủi nàng vài câu, mang chuyện tinh thần của mọi người bị u linh câu hồn cưỡng gian kể ra. Sau đó gã thay đổi quần áo, quay lại chỗ tiểu động, nhìn Mạn Nỗ Ai Nhĩ đang ngồi ở ma pháp trận quan sát cẩn thận, mở miệng hỏi: "Đại sư, Truyện Tống chi môn này còn có thể khởi động lại không?" "Ma pháp trận không có bị tổn hại, chỉ cần ta lấy khối truyện tống thủy tinh để lại chỗ cũ là có thể khởi động lại được nó!" Mắt nhìn ma pháp trận, Mạn Nỗ Ai Nhĩ gật đầu ứng thanh. Ai Đức đọc đến đoạn Luân Cát bị hỏa pháo oanh tạc, năm trăm vong linh cự long nổ nát thì không khỏi cảm khái uy lực của hỏa pháo, quả thực có thể cùng với pháo ma pháp trân quý phân bì cao thấp, lại nghe thấy lão đại hỏi Mạn Nỗ Ai Nhĩ chuyện Truyền Tống chi môn có thể khởi động lại được hay không, gã ta biết rõ con người Diệp Phong liền không khỏi lo lắng hỏi: "Lão đại, người không phải muốn đến tân đại lục của địa tinh đấy chứ?" "Tiểu quỷ nhát gan, ngươi yên tâm đi, địa tinh hỏa pháo lợi hại như vậy, ta không có giống tên ngu xuẩn Luân Cát mở cửa Truyền Tống chi môn tìm phiền phức đâu. Đừng quên bây giờ còn có quáng mạch chờ ta khai thác để làm giàu đấy!" Diệp Phong thấy bộ dạng lo lắng của Ai Đức, bật cười trả lời. Trong lúc địa tinh tộc và nhân tộc đang có thù hận thâm sâu, bọn họ tiến nhập tân đại lục khẳng định sẽ bị địa tinh tộc điên cuồng đuổi giết. Loại sự việc không có chút ích lợi lại nguy hại đến tính mạng, tên gia hỏa Diệp Phong này làm sao lại chấp nhận. Nếu sau này đảm bảo được vấn đề an toàn, hắn mới khả dĩ nghĩ đến chuyện đó. "Lão đại, bây giờ phát hiện ra quáng mạch, chúng ta cũng hoạt động chiến đấu du kích?" Khải Đặc nhìn Diệp Phong hỏi. Nguồn: truyentop.net Diệp phong nhìn truyền tống thủy tinh, không có lập tức trả lời Khải Đắc, hướng Mạn Nỗ Ai Nhĩ hỏi: "Đại sư, lợi dụng sáu khối truyện tống thủy tinh này, người có thể làm ra ít nhất bao nhiêu Truyện tống Trận cỡ nhỏ?" "Cái này.....đại khái có thể làm ra mười hai cái!" Mạn Nỗ Ai Nhĩ tính toán rồi trả lời. "Hiện tại chúng ta không cần cỗ truyện tống chi môn này, ngày mai lão lấy sáu khối truyện tống thủy tinh lập thành mười hai Truyện Tống Trận nhỏ, để bốn trung đội chủ lực tiến ra đánh du kích, có thể thiết lập truyện tống điểm." Diệp Phong vẻ mặt nghiêm nghị phân phó Mạn Nỗ Ai Nhĩ, trước mặt mọi người cất tiếng: "Bây giờ chúng ta đã có mỏ quặng, phải lập trạm khai thác ở đây, mọi người hãy vào động dọn dẹp, chuẩn bị cải tạo. Trước khi khai thác hết mỏ quặng, động này sẽ là trú địa bí mật của chúng ta." "Vâng!" Toàn thể Tư Lược đoàn đồng thanh nhận lệnh, từng người bắt đầu bận rộn. Đặc biệt chú tạo trung đội ải nhân. Mỗi một người đều vui vẻ nghĩ đến việc so sánh thuộc tính kim loại của tinh thép, thỏa mãn niềm khao khát có được chất liệu chế tạo vũ khí. "Đoàn trường, khai thác quáng mạch như vậy nhất thời không thể hoàn thành. Mọi người làm việc lâu dài trong một động âm u không thấy ánh mặt trời, thân thể khẳng định khó có thể chấp nhận ngay, như vậy có thỏa đáng không?" Mạn Nỗ Ai Nhĩ tàn tật không có khả năng làm việc, nhìn Diệp Phong lo lắng hỏi. "Ha ha ha, đại sư, vấn đề này nếu không nghĩ tới liệu còn có tư cách làm đoàn trưởng không?" Diệp Phong nở nụ cười đắc ý: "Chúng ta có thể cải tạo cái động này, lợi dụng kính tử phản quang, đưa ánh sáng chiếu vào trong động." "Kính tử phản quang…a, bên trong động chúng ta bố trí kính tử thì hoàn toàn có thể để dương quang chiếu sáng cả sơn động. Đoàn trưởng thật sự tài trí hơn người." Mạn Nỗ Ai Nhĩ nghe thấy vậy tỉnh ngộ, bội phục kêu lên. "Ai, ý nghĩ này xác thật hoàn hảo!" Mộng Hinh đang được hai tinh linh dìu đỡ không nhịn được cũng phải gật đầu tán thưởng. "Haha, ta quả thực là thiên tài mà!" Diệp Phong nghe đại sư cùng Mộng Hinh khích lệ, lập tức đắc ý cười to. Lộ Lộ và Mộng Hinh nhìn thấy bộ dạng đó của hắn ta, trước sau hé miệng cười duyên. Dưỡng nhãn, dưỡng nhãn a. Diệp Phong ngắm biểu tình mĩ lệ của Lộ Lộ và Mộng Hinh, trong lòng cảm thán dưỡng nhãn, quay sang nhìn Truyện Tống thủy tinh cùng hỏa thương nơi Mạn Nỗ Ai Nhĩ, rồi đi tới trước chỗ hỏa pháo, hướng Mạn Nỗ Ai Nhĩ hỏi: "Đại sư, người cũng ải nhân công tượng liên thủ, có thể chế tạo được hỏa thương không?" "Cái này tương đối khó khăn, kỹ thuật của địa tinh tộc quá cao siêu, làm ra Truyện Tống Trận thật hoàn hảo, ta cùng bọn Lạc Tư sẽ thử xem sao!" Mạn Nỗ Ai Nhĩ trầm tư ứng thanh, giọng nói không có chắc chắn. Hỏa thương và hỏa pháo của địa tinh tộc nếu dễ dàng làm ra thì nó còn có thể xưng lịch sử văn vật hiếm thấy sao? Diệp Phong thấy Mạn Nỗ Ai Nhĩ không nắm chắc lắm, biết việc này không thể cưỡng cầu được, gật gật đầu rồi lại nhìn Mộng Hinh lộ ra nụ cười đắc ý xấu xa, đến trước mặt Mộng Hinh bế nàng ta lên, ra hiệu cho bọn tinh linh thị nữ đi làm việc khác, ôm Mộng Hinh và Lộ Lộ đi ra ngoài động. "Lôi Ân, ngươi làm gì? Mau thả ta ra, bọn Khải Đặc nhìn thấy bây giờ." Mộng Hinh trong lồng ngực Diệp Phong thấy nụ cười xấu xa của hắn liền ngượng ngùng nói. "Đừng để ý lũ hỗn đản đó, bọn họ sáng nay đã nhìn ra quan hệ của chúng ta rồi. Vất vả lắm mới tiến đến thế này với nàng, hiện tại có chuyện gì đi nữa ta cũng phải đưa nàng và Lộ Lộ vào sơn trung tản bộ, bồi đắp cảm tình a!" Diệp Phong tặc tặc cười xấu xa, ôm Mộng Hinh trong lòng, bàn tay lợn vuốt ve đùi ngọc hoàn mỹ của nàng qua một lần phân cách vải, trong lòng cực kỳ sảng khoái. Mộng Hinh nghe hắn nói xong, nhìn vẻ mặt cười phôi đản của hắn, đối với nhân phẩm của hắn thật vô khả nói thêm điều gì, chỉ đơn giản nép mình vào lồng ngực hắn để tránh bọn Khải Đặc, Luân Địch nhìn thấy tình cảnh này. Lộ Lộ đi phía sau thiếu gia, trong lòng hết sức ngọt ngào bởi vì sở dĩ Diệp Phong muốn đi tản bộ trong núi vì tối qua nàng đã nói với hắn như vậy. "Bây giờ có một mỏ lớn quáng mạch tinh cương, khả dĩ mưu thủ tài phú. Cái sơn động này cũng có thể làm trú địa bí mật. Đợi Mạn Nỗ Ai Nhĩ chế tạo xong Truyện Tống Trận, lại để tinh linh trung đội đi tiên phong thì cả đại lục sẽ là chiến trường du kích của Tư Lược đoàn. Diệp Phong có thể trong nháy mắt xuất kỳ bất ý điều động bộ đội mãnh liệt triển khai đột kích bất ngờ làm đối phương giật mình. Như thế Tư Lược đoàn sẽ tiếp tục dương oai, lớn mạnh chỉ còn là vấn đề thời gian. Chỉ cần đủ thực lực cùng uy vọng há chẳng phải vừa có thể hưởng thụ nhân sinh đồng thời khai sáng Trung Hoa kiếm khách cũng không còn là việc khó khăn. Bởi vậy, trong lòng Diệp Phong càng nghĩ càng sảng khoái, dâm ý vô hạn, cao trào lớp này đến lớp khác kéo dài không thôi…hắc hắc… Lời người ta nói thật đúng, nhiều người làm việc rất tốt. Tư lược đoàn chúng nhân đồng tâm hiệp lực, hối hả làm việc cho đến trước bình minh, mang tất cả tàn chi của vong linh sinh vật rời sơn động, do tinh linh trung đội vận chuyển rời xa vùng đất hoang vu của Vọng Triều sơn. Tránh cho bị người phát hiện trong núi có vong linh sinh vật lại đem bẩm báo tới Quang Minh giáo đình. Trong động không có chỗ ở, chỉ có thể tạm thời cư ngụ tại doanh trướng nghỉ ngơi, chờ mấy ngày cải tạo xong sơn động. Mệt mỏi hết một ngày trời, mọi người tiến nhập trướng bồng, chẳng bao lâu chìm vào giấc ngủ. Duy có ác xúc Diệp Phong mang theo thần tình phôi tiếu, ngồi trong doang trướng của mình, hai tay vuốt ve đôi chân ngọc lả lướt trắng nõn, nhu nhược vô cốt của Mộng Hinh, cái miệng rộng lại nhấm nháp đôi môi mềm mại quấn lấy chiếc lưỡi đượm hương của nàng, hạ thể hưởng thụ đôi môi anh đào cùng chiếc lưỡi thơm tho của Lộ Lộ làm hắn chìm ngập trong tư vị tiêu hồn, trong lòng hô to quá tuyệt, cảm thán nghĩ nhân sinh thật sự mĩ diệu. "Tê…" thở ra một hơi thoải mái, Diệp Phong đưa tay vuốt nhẹ gương mặt của Lộ Lộ, ý bảo nàng dừng lại, kéo nàng lên ngồi trên đùi mình, đôi tay lợn miết nhẹ ngọc đồn tuyết bạch một phen rồi nhẹ nhàng vỗ xuống, vuốt ve cái eo nhỏ mềm mại của nàng, cười xấu xa nói: "Lộ Lộ ngoan, để thiếu gia hưởng thụ thủy xà yêu tuyệt vời của nàng, cũng để Mộng Hinh kiến thức một lần nào!" "A…" Lộ Lộ ôn nhu nghe thấy vậy, khẽ ngượng ngùng liếc mắt nhìn Mộng Hinh một chút, đứng dậy, vuốt nhẹ bảo bối của thiếu gia rồi chậm rãi ngồi xuống, vặn vẹo cái eo nhỏ mềm mại của mình làm Diệp Phong tận tình tiêu hồn…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]