Trời đất, lão tử hình như có chút may mắn a? Diệp Phong đang suy nghĩ, rồi nhìn sang ở cây chướng thụ mà tên Kiệt Nã Tư đang đứng, quay đầu ra lệnh:" Lạp Phỉ Nhĩ, mang tên tinh linh dễ nhìn đó mở trói cho gã đi!" "Tuân lệnh!" Lạp Phỉ Nhĩ chỉ đáp một tiếng đơn giản, rồi bước đến bên cạnh Kiệt Nã Tư giơ thương lên đánh gãy những xiềng gông trên người gã. "Đa tạ, đa tạ các người đã cứu. Ta tên là Kiệt Nã Tư – Lao Luân. Rất vinh hạnh được quen biết với các vị!" Kiệt Nã Tư hướng tới Diệp Phong gửi lời cảm ơn rồi tự động giới thiệu mình. Diệp Phong gật gật đầu tự giới thiệu qua loa một chút, rồi lười biếng ngáp một cái, để Lộ Lộ điểm cho mình một căn thanh sảng tiêu hồn, hướng Kiệt Nã Tư Luân hỏi:" Chàng tinh linh dễ nhìn, có biết Phất Lan Khoa muốn đào cái gì hay không?" Tinh linh dù là nam hay nữ đều đẹp, Kiệt Nã Tư cũng rất anh tuấn nhưng cũng tự phụ. Hai lần y nghe Diệp Phong gọi mình là dễ nhìn, trong lòng cũng có chút cao hứng:" Ta nghe lão nói rằng, có vậy gì gọi là bồi táng phẩm!" "Bồi táng phẩm? Hắc, ta cũng thật là có duyên với mấy loại này!" Diệp Phong tức cười lắc đầu thì thầm. Bọn người Khải Đặc từ cái mộ đã đào ra mộ cái quan tài dài chường hai thước, mở ra xem, lập tức reo lên:" Lão Đại, người qua xem đi, trong quan tài có một thanh kiếm!" "Kiếm?" Diệp Phong bây giờ chỉ quan tâm đến kiếm hơn là mỹ nữ và kim tiền, nghe vậy hắn liền bước tới xem xét. Những người khác cũng cùng đến xem. Trong quan tài là một bộ xương khô, trang phục cho thấy đó là một nam nhân. Trên người có một thanh kiếm màu đen dài bốn xích, dày hai thốn, chuôi kiếm thì có khắc đầu một con cự long, nhưng lại không biết do cái gì tạo nên, lại có rất nhiều sát khí! Khải Đặc muốn đến cầm thành kiếm lên, nhưng tay trái vừa tiếp xúc đến liền bị đánh bật ra. Từ tay trái bứt ra một cổ hắc khí! "Trên thân kiếm này cũng có nguyên tố hắc ám?!" Khải Đặc lay động tay trái không thoải mái, nhìn trường kiếm màu đen nhíu mày nói thầm. Chung quanh gã, mấy người cũng nhìn thấy tình huống ấy, đều nhíu mày nghi hoặc. Nguyên tố hắc ám có thể ăn mòn năng lực của thân thể sinh linh, và Khải Đặc vừa mới trải qua xong, sợ đến mức phải vận khí tương kì bức ra, mới may mắn thoát khỏi nguy hiểm! Diệp Phong trong lúc đi tới nhìn thấy Khải Đặc bị ma khí ăn mòn. Hắn đi qua đó thì nhìn thấy trường kiếm màu đen, xác định chính nó là căn nguyên của ma khí, tò mò đưa tay xuống cầm lấy và nhấc lên, cẩn thận quan sát! Khải Đặc vốn định mở miệng nhắc nhở, nhưng phát hiện lão đại một chút tổn thương đều không có, cảm thấy không hiểu trong đầu tự hỏi, không rõ vì cái gì chính mình lại bị nó ăn mòn, lão đại cũng cầm nó nhưng lại không có việc gì! U Nguyệt Nhi buồn bực đi tới bên cạnh phần mộ, đã thấy trường kiếm màu đen trong tay Diệp Phong, đôi mắt phượng xinh đẹp nhất thời giật mình trợn lên, bật thốt kinh hô: "Hắc ám ma kiếm!?" "Cái gì? Đây là hắc ám ma kiếm??" Mọi người nghe vậy đều kinh hô, mở to hai mắt nhìn trường kiếm màu đen trong tay Diệp Phong. Quang minh, hắc ám, vong linh, huyền băng, liệt diễm, thiểm điện, tật phong, tất cả đều là đại thần khí, là giấc mộng mà tất cả các cường giả ở Quang Minh đại lục luôn theo đuổi. Gần ngàn năm về trước vô số sinh linh vì chúng mà mất mạng! Hắc ám ma kiếm, chí bảo của ma tộc, một trong những bảo vật hắc ám, có thể kết hợp với hắc ám đấu khí cùng với hắc ám ma pháp thì uy lực sẽ tăng lên gấp đôi. Từ năm trăm năm trước ma tộc xâm lấn quang minh đại lục bị bại thì đã để lại cho đời sau. Một truyền thuyết, nếu đem tất cả bảo vật hắc ám tập hợp lại, thì thực lực chính mình có thể tương đương với của Hắc Ám ma thần! Năm trăm năm qua, từng có mấy cường giả có được hắc ám ma kiếm, cuối cùng đều bị quang minh giáo đình đuổi giết, và không có được kết cục tốt. Hắc ám giáo đình một mực cố gắng tìm thanh kiếm này, nhưng thủy chung vẫn không có kết quả. Hôm nay U Nguyệt Nhi vì đã từng thấy nó, nên thật sự bị kích động không thôi, vì thế mới bật thốt lên kinh hô. Nếu là bình thường, U Nguyệt Nhi hiện tại khẳng định sẽ hối hận nói ra tên của Hắc Ám ma kiếm. Nhưng lúc này lại cũng kinh ngạc nhìn Diệp Phong, khó tin nói:" Ngươi, ngươi tu luyện Quang Minh nguyên tố, cầm Hắc Ám ma kiếm mà không sao? Làm sao có khả năng?!" "Đúng vậy lão đại, vừa rồi ta cầm Hắc Ám ma kiếm lập tức bị ám hắc nguyên tố ảnh hưởng, người cầm như thế nào lại không sao?" Khải Đặc cũng hiếu kì hỏi, lập tức nghi hoặc nói: "Thi thể trong phần mộ này là ai? Sao lại có Hắc Ám ma kiếm?" "Ta cũng không biết tại sao ta cầm kiếm lại không có chuyện gì. Thi thể này cũng không cần đoán hắn là ai. Quan trọng nhất là hắn cho ta cơ hội có được Ma tộc chí bảo, ta thật rất cảm tạ hắn, ha ha…" Diệp Phong cao hứng giả ngốc cười to. Ảnh hưởng của ám hắc nguyên tố đối với lực lượng đồng dạng thì là con số không. Hắn có ma khí tự nhiên không chịu ảnh hưởng. Bất quá, đối với việc chính mình có ma khí, hắn tạm thời không muốn để lộ, bởi vì nếu để Quang Minh giáo đình biết được khẳng định sẽ tìm hắn làm phiền. Với thi thể trong phần mộ, xác thật không cần nghĩ tới. Muốn xác nhận thân phận của người chết, đơn giản là thần kinh có vấn đề! "Cũng đúng, so đo với một thi thể làm gì…ha ha … Nghe nói Hắc Ám ma kiếm chém sắt như bùn, cùng Quang Minh thánh kiếm là sắc bén nhất thế gian. Lão đại sau này không biết tên nào hưởng cái xui xẻo đây!" Ai Đức, Khải Đặc, Ba Nhĩ ba người đều cao hứng chúc mừng. U Nguyệt Nhi đối với thi thể trong mộ không có hứng thú. Mi phượng mĩ lệ nhìn Diệp Phong cùng Hắc Ám ma kiếm, không hiểu Diệp Phong vì sao không chịu ảnh hưởng. Nghĩ đến chính mình đem lai lịch của Hắc Ám ma kiếm nói cho lũ tham lam bại loại này, thật muốn cắt mấy cái miệng đó! Nghe nói thần khí có thể tích huyết nhận chủ, mà chưa có tên nào lại muốn thử. Đáng tiếc tạm thời không thể sử dụng Hắc Ám ma kiếm, nếu không khẳng định sẽ bi Quang Minh giáo đình tìm tới làm phiền.Cái giáo đình đó thật thích quản chuyện không đâu. Trong đầu Diệp Phong đang suy tính, đáng tiếc là không có kế nào khả thi, bèn đi tới gần thiết trụ của thâm uyên lĩnh chủ, tuỳ ý vung kiếm chém một phát, liền dễ dàng cắt thành một khối: "Ha ha, Hắc Ám ma kiếm này qua nhiên chém sắt như bùn, bảo bối tốt!" Khải Đặc cùng thành viên Tư Lược đoàn, đều hâm mộ nhìn Hắc Ám ma kiếm trong tay đoàn trưởng. Có hảo kiếm này, cùng người chém giết tuyệt đối thêm trợ lực lớn! Diệp Phong ảo não nhìn U Nguyệt Nhi, tỉnh ngộ rằng hoặc là nhốt hoặc là thu phục nàng, không thể thả đi. Nếu không để nàng trước mặt người khác, đem chuyện mình có Hắc Ám ma kiếm nói cho bọn chúng. Náo nhiệt này có thể to lắm đây! Đem Hắc Ám ma kiếm thu vào không gian giới chỉ, Diệp Phong nhìn nhìn Kiệt Nã Tư, mỉm cười hỏi:" Tinh linh suất ca, ngươi như thế nào bị bắt làm nô đãi?" "Nhân vì hai tháng trước ta đang trên đường đi đến Ải nhân vương quốc thì đụng độ với bọn người buôn bán nô lệ, rồi bị bọn chúng bắt đi." "Vậy à? Tại sao không chống trả bọn chúng? Ngươi là tinh linh xạ thủ, hay là tinh linh pháp sư?" Diệp Phong tò mò hỏi. Kiệt Nã Tư ngạo nghễ nói: "Ta là ngũ giai Tật Phong xạ thủ. Nếu không phải bọn buôn nô lệ cậy vào thế đông người, bọn chúng căn bản là không có khả năng đụng được đến ta!" Diệp Phong chịu khó hỏi han Kiệt Nã Tư là vì muốn xem thử coi giá trị của gã có đáng cho hắn thu dụng hay không. Nếu không đáng giá thì để tránh gã tiết lộ bí mật, chỉ có cách là bắt nhốt hoặc hạ thủ gã ngay. Bây giờ vừa nghe thấy gã là ngũ giai Tật Phong xạ thủ, liền gật đầu nói: "Kiệt Nã Tư, ngươi là người biết hiểu chuyện. Vậy ta cũng không cần nói lời thừa thãi, Hắc Ám ma kiếm là bí mật tuyệt đại, không thể tiết lộ ra ngoài. Nngươi có muốn gia nhập Hoàng Gia Tư Lược đoàn của ta chăng?" Hoàng Gia Tư Lược đoàn? Hà, ta vừa thoát khỏi miệng hùm thì lại rơi vào thuyền đạo tặc… Kiệt Nã Tư buồn bực nghĩ bụng. Gã không phải là kẻ ngu đần, nếu nói không muốn gia nhập thì gã tất phải chết không còn nghi ngờ gì nữa. Vì vậy, chỉ đành gật đầu tỏ vẻ đồng ý gia nhập. Bạn đang đọc truyện được lấy tại truyentop.net chấm cơm. Kỳ thật vừa trải qua cuộc chém giết, Kiệt Nã Tư đối với võ công kinh nhân của bọn Diệp Phong, gã đã sinh ra hứng thú, lại thêm cá tính tò mò. Nếu bọn Diệp Phong để cho gã đồng hành trong vài ngày, gã sẽ có thể tìm ra lai lịch của bọn họ. Điều đáng tức cười đó là bây giờ gã không chỉ có hòa nhập trong vài ngày, mà là cả đời. "Các huynh đệ, việc của Hắc Ám ma kiếm ngày hôm nay, tuyệt đối không được tiết lộ cho ngoại nhân biết, hiểu chưa?" Diệp Phong ngưỡng cổ lên nhắc nhở đám thủ hạ. "Vâng!" Tất cả đồng thanh, kể cả Kiệt Nã Tư trong đó, mọi thành viên trong Tư Lược đoàn đều lĩnh mệnh. Chỉ có U Nguyệt Nhi ngậm miệng đứng một bên, trong lòng rầu rĩ, không thể nào lý giải nổi tại sao Cầm Thú Nam Tước lại không bị ảnh hưởng bởi Hắc Ám ma kiếm. Diệp Phong hài lòng nhìn qua Tư Lược đoàn một lượt, cuối cùng nhìn về phía U Nguyệt Nhi đang im lặng đứng kế bên, phát ra cái loại ánh mắt lưu manh nhìn khắp người nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]