Tuy rằng Đan Hoành thấy việc mình không phải sinh 9 hoàng tử và một công chúa là việc may mắn, thế nhưng Hoàng đế chỉ trong vòng 2 năm mà đã có tới mười hoàng nhi khiến hắn có chút bất bình. 
Vì vậy khi Hoàng đế mang theo người lên núi tìm hắn, hắn không lên tiếng, hơn nữa còn tìm chỗ khuất ẩn thân. 
Đan Hoành cùng đạo sĩ ngồi trong một sơn động mà cửa bị cây và cỏ dại che kín. 
Đan Hoành quyết định cùng đạo sĩ hảo hảo nói chuyện, “Đại sư a, kì thật ngươi cũng không cần phải thấy hổ thẹn nữa, ta nghĩ ta hiện tại rất tốt, từ nhỏ đã luôn sống tự do tự tại, lớn lên cũng vô thức vô cầu, rất thoải mái”. 
“Ta xin lỗi ngươi, xin lỗi Đại Đồng hoàng đế, xin lỗi bách tính Đại Đồng, đang lẽ ngươi phải có 9 hoàng tử và một công chúa, thế nhưng…ta xin lỗi.” 
“Dừng! Chúng ta không đề cập tới 9 hoàng tử và một công chúa có được hay không,hiện tại đã như thế rồi”. 
“Ta chết tiệt, ta chết tiệt!” Vừa nói, đại sĩ lại đập đầu mình vào thành động, đập vào vách đất cảm thấy chưa đủ ăn năn, y tiếp tục đem đầu mình đập vào tảng đá kế bên, Đan Hoành chưa từng thấy người nào cố chấp như vậy. 
“ Được rồi, không nghiêm trọng như vậy đâu, ta tha thứ cho ngươi, Hoàng đế cũng chẳng thiếu bà vợ nào, bách tính Đại Đồng dù có hoàng hậu hay không thì vẫn tiếp tục sống như cũ, hơn nữa 9 hoàng tử và một công chúa tự nhiên sẽ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-hoang-phi/2202213/quyen-3-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.