“Hoàng thượng, ta muốn~~~~~~….” Đan Hoành vừa nói tới đây liền cảm giác bàn tay đang đặt bên hông của hắn chợt siết chặt thêm. 
“Hoành khanh, trẫm sao lại không muốn, chỉ là trẫm lo khiến ngươi sợ, đợi đêm nay đi, tới chỗ nghỉ, trẫm cùng ngươi tắm rửa thay y phục, sau đó trẫm sẽ bồi thường cho ngươi”. 
“Ngươi muốn cưỡi ngựa? Vậy sao phải đợi tới tối, bây giờ cưỡi chẳng phải tốt hơn sao?” 
“Cưỡi ngựa? Ngươi là muốn…” 
“Ta muốn cưỡi con tuấn mã mà Ninh Bình đang cưỡi, ngươi gọi hắn tới, nói hắn tặng ta con ngựa đấy có được không?” 
Hoàng đế hoàn toàn thất vọng. 
“Ninh Bình sẽ không đồng ý đâu, con ngựa y đang cưỡi là bảo bối của y, ngay đến tắm rửa và chăm sóc y đều tự mình làm”. 
“Vậy ngươi cứ gọi y tới đây đi”. 
Hoàng đế vén rèm, nói với thái giám đi bên cạnh: “Gọi Ninh Bình tới”. 
Ninh Bình cho ngựa đi chậm lại, tới chỗ Hoàng đế liền hỏi: “ Hoàng thượng có việc gì cần phân phó?” 
Đan Hoành thò đầu ra ngoài cửa sổ, cười ngọt ngào nói với Ninh Bình: “ Thương lượng một chút, ngươi đưa kị mã của ngươi cho ta mượn cưỡi một lúc.” 
“Ồ? Có điều ngựa của ta chỉ cho ta cưỡi, hay để ta tìm cho ngươi con ngựa khác?” 
“Không cần, ta thấy ngươi cưỡi con ngựa này trông thật là uy phong, ta chỉ muốn cưỡi một chút, ngươi đừng nên nhỏ mọn như vậy có được không? Chẳng phải chúng ta là huynh đệ sao?” 
“Không phải là ta keo kiệt, mà ngựa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-hoang-phi/2202210/quyen-3-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.