Sau khi chạy từ Ngự thư phòng ra, Đan Hoành chạy về phòng mình, đóng cửa lại rồi tự mắng thầm trong bụng
[Tên hỗn đản đó đương yên đương lạnh tự nhiên lại nói là thương hắn, hại hắn mặt đỏ dừ, xấu hổ sợ người khác nhìn thấy mà bây giờ đến bước chân ra khỏi phòng cũng không dám ra!]
Hắn ngồi trong phòng dấp chút nước lạnh cho mặt bớt nóng, ngay lúc đó cung nhân đứng ngoài cửa tâu có Đức phi tới cầu kiến.
Đan Hoành cảm thấy kỳ quái, tại sao nữ nhân này lại tới đây? Xem ra có chuyện không tốt lành gì rồi.
Vì muốn biết mục đích của Đức phi khi đến đây nên Đan Hoành ra lệnh cho cung nhân đưa Đức phi tới gặp mình.
Đức phi vừa bước vào đã ra lệnh cho thái giám cung nữ theo hầu mình lui ra, rồi nói với Đan Hoành.
“Quý phi tỷ tỷ, muội có việc riêng muốn nói với tỷ tỷ, tỷ tỷ có thể cho kẻ hầu người hạ lui xuống được không?”
Đan Hoành nghĩ bụng, mình là nam nhân, nữ nhân này có thể làm gì hại được hắn đây? Bởi vậy Đan Hoành cũng ra hiệu cho cung nhân của mình lui xuống.
“Đức phi tới đây hẳn có việc cần nói, ngươi cứ nói ra đi”.
“Tỷ tỷ có biết mấy ngày nay bệ hạ xem sách gì không?”
“Sách gì ư? Trong Ngự thư phong có hơn một vạn quyển, sao ta biết ngươi muốn nói tới quyển sách nào?”
“Là sách mà bệ hạ hay cầm lên giường để xem trước khi đi nghỉ”.
“Nếu vậy ta lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-hoang-phi/2202190/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.