Đêm đó, Hoàng đế quả nhiên bớt chút thời gian qua chỗ Đan Hoành.
“Hoàng thượng, ngài gần đây bận việc gì vậy?”
“Nhị hoàng tử của Bắc Phiên quốc mấy ngày nữa sẽ tới nước ta, mấy ngày nay trẫm cùng các đại thần thương nghị việc ứng đối, tầm ba ngày nữa mọi việc xong xuôi, lúc đó trẫm sẽ có thời gian ở bên nàng, thế nào, ở trong cung buồn chán nên không vui sao?”
“Người Bắc Phiên!”
Đan Hoành nghe thấy tên Bắc Phiên liền cảm thấy tức giận, trước đây hắn sống trong quân doanh, hơn mười vạn tướng sĩ luôn phải túc trực ở biên cảnh không được về nhà là do Bắc Phiên quốc thường xuyên quấy phá, hai bên thường xuyên phải đánh nhau.
“Việc gì phải sắp xếp chỗ ở cho cái bọn người đó, cứ cho chúng ở chuồng heo chuồng gà là được, thấy bọn chúng là cảm thấy tức giận”.
“Ái phi, tuy là vậy, nhưng người đến nước ta thì nước ta phải coi là khách, hiện tại hai nước không tuyên chiến, người bên nước họ sang đây triều cống, chúng ta cũng phải đối xử đúng lễ nghĩa .”
“Được rồi, không nói tới bọn chúng nữa, Hoàng thượng, ta hỏi Hoàng thượng chuyện này, tính tình Hoàng thượng thật là tốt, rất ít khi tức giận, vậy làm thế nào thì ngài mới tức giận?”
Đan Hoành quyết định hỏi Hoàng thượng xem khi nào thì Hoàng thượng mới tức giận, có biết rõ thì hắn mới có thể nghĩ ra được đối sách phù hợp.
“Ân, trẫm rất ít khi tức giận, những lần trẫm tức giận có thể đếm trên đầu ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-hoang-phi/2202160/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.