“Lão Thiên ơi!” 
Đan Hoành tuyệt vọng ngồi chồm hổm dưới đất, lấy tay ôm đầu. 
Hắn mà ôn lương thục đức cái nỗi gì? 
Đối với việc lý giải sai lệch của Hoàng thượng về những hành động của hắn, hắn quả thật là rất đau đầu, tự dưng lại đứng hàng cửu tần, làm hoàng phi của Hoàng thượng. 
Trời ạ! Hắn tìm đủ mọi cách để bị đuổi khỏi cung, sao lại trở thành thế này? Sau này hắn biết xử trí ra sao? Cứ cái kiểu này rồi sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị lộ. 
Hoàng đế đi tới, xốc nách Đan Hoành,giúp hắn đứng dậy. 
“Ái phi, nàng có khỏe không? Trẫm nghe bọn nô tài nói, sáng nay nàng chưa ăn gì, đã đi ra ngoài, đến tận bây giờ cũng chưa dùng bữa, chẳng lẽ nàng đói quá nên thân thể hư nhược sao? Hay là để Trẫm gọi ngự y? ” 
Thân thể hư nhược? 
Đan Hoành nhìn Hoàng đế, ai! Ta là bị ngươi làm cho tức giận tới vô lực, thật là hết cách với ngươi. Đan Hoành liền giãy khỏi cái ôm của Hoàng đế, đoạn tay đặt lên vai Hoàng đế hỏi: 
“Hoàng thượng, ta đói bụng, ăn cơm ở đâu?” 
Hắn quyết định ăn no cơm rồi sẽ nghĩ đối sách tiếp. 
Hoàng đế sủng nịch đưa tay ôm ngang thắt lưng Đan Hoành, đưa hắn tới trước bàn cơm. 
Đan Hoành không chút khách khí ngồi xuống, hắn quả thực là vô cùng đói. 
Đan Hoành ăn ngấu nghiến như hổ đói tất cả các món ăn được bày trên bàn, xơi một phát ba chén cơm mà chưa cảm thấy đã,các 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-hoang-phi/2202156/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.