Một ngày mới lại bắt đầu.
Mọi người hay nói một ngày mới bắt đầu, một hy vọng mới cũng bắt đầu. Nhưng dường như Trương Quang Bảo không có cảm giác này, tìm việc suốt mười ngày mà không có thu hoạch gì. Mới đầu anh còn ra sức cổ vũ những anh em khác phải phấn chấn, đừng nản chí, đừng từ bỏ. Nhưng bây giờ ngay cả anh cũng có chút hoài nghi có phải mình hết hy vọng rồi không.
Anh chạy đến mấy hội tuyển dụng, ngõ phố Thành Đô đều lưu dấu chân anh. Anh đến Cầu Tứ Mã phía Bắc, đến Nghê Gia Gia phía Nam, tới chùa Đa Bảo phía Đông, tới công viên Nam Giao phía Tây, thật sự không nhớ ra còn nơi nào ở Thành Đô mà anh chưa đi. Con đường anh đi qua trong mười ngày này còn nhiều hơn con đường mà anh đi trong hai mươi mốt năm. Nhưng kết quả vẫn như vậy, vẫn chưa tìm được công việc thích hợp.
Có vài công việc anh hoàn toàn có thể đảm nhận, người ta cũng bằng lòng cho anh cơ hội nhưng anh không thèm làm, có thể bạn sẽ nói anh có thành kiến với công việc này, nhưng anh cũng có suy nghĩ của anh, có sự kiên định của anh. Đàn ông mà, ít nhiều gì cũng có chút gia trưởng, thái độ gần như kiêu ngạo này lại là bản tính đặc trưng của đàn ông.
Sáng sớm vừa mở mắt ra, khi nhìn căn phòng đã sáng choang, câu đầu tiên mà Trương Quang Bảo nghĩ đến chính là tôi là một thanh niên chờ việc. Đây là câu nói mà anh tự nói với chính bản thân mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-hoa-idol/650414/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.