Cửa kính ôtô dần dần kéo lên, bóng dáng của Vaclav cũng dần biết mất ở phía sau. Tạ Cảnh Nghị điều chỉnh máy sưởi trong xe lên cao, khăn choàng cổ cũng cởi ra vất cho Hạ Trân Dao.
“Cầm lấy, khăn bị cô chạm vào rồi, bẩn!”
Hạ Trân Dao âm thầm bĩu môi, thầm nghĩ: Người anh cũng bị tôi chạm vào rồi, không phải cũng định “ném” cho tôi đấy chứ?
Cô ôm mặt, cố tình tỏ ra xấu hổ nhìn hắn, trong lòng lại miễn cưỡng nghĩ: Mặc dù không thích anh nhưng nếu là thân thể thì… tôi miễn cưỡng nhận vậy!
Tạ Cảnh Nghị liếc mắt nhìn Hạ Trân Dao lại bắt gặp ánh mắt không mấy đúng đắn của cô, nhưng qua ánh mắt ấy của hắn cô cũng thấy rõ bốn chữ: Không biết xấu hổ!
“Thu lại ánh mắt bất chính của cô đi!” - Tạ Cảnh Nghị lạnh giọng cảnh cáo.
Hạ Trân Dao không không liếc nhìn hắn nữa, cô tựa đầu ra sau ghế suy nghĩ về buổi triển lãm tranh vừa rồi. Tại sao lại hại cô, hai người bọn họ chỉ gặp mặt chưa quá 3 lần! Càng nghĩ cô lại càng cảm thấy rối như tơ vò…
“Địa chỉ nhà!”
Nghe Tạ Cảnh Nghị nói vậy thì cô mới biết rằng vừa rồi quên chưa nói địa chỉ cho anh.
Khi vừa đến nơi, Hạ Trân Dao còn chưa kịp nói lời cảm ơn hay chào tạm biệt thì hắn đã lái xe vụt đi. Cô ôm theo hai chiếc khăn choàng cổ bước vào nhà. Mẹ cô thấy cô về sớm nên bất ngờ:
“Con gái xinh đẹp của mẹ, tại sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-du-do-vo/3569995/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.