Sáng sớm, Hạ Trân Dao vật lộn với cái lạnh của mùa đông mãi mới chịu dậy. Cô bò dậy khỏi giường, tự động viên chính mình:
“Mình làm được, mình dậy được mà!”
Hạ Trân Dao vừa rời khỏi chăn ấm nệm êm đã cảm nhận được cái lạnh đến thấu xương, cô lại bò về giường. Vừa hay, mẹ cô dậy sớm thường sẽ đến phòng đánh thức cô.
“Con gái con đứa, làm gì mà khó coi vậy?”
“Trời lạnh lắm, con muốn ngủ nhưng lại con hẹn với người ta, không thể không đi!”
“Vậy thì mau dậy! Đã hứa là phải làm, không được trễ hẹn với người ta. Người hẹn con là nam hay nữ, có người yêu gì chưa? Trẻ trung không?” - Diệp Lâm Yên vén chăn bông trên người cô ra, còn kéo cô thật mạnh xuống giường.
Hạ Trân Dao phụng phịu ngồi dậy, cô làm nũng với mẹ: “Mẹ! Mẹ điều tra người ta như đối tượng xem mắt vậy?”
“Chẳng thế thì sao? Con gái mẹ, mẹ cũng cần phải biết con quen ai, người như thế nào chứ? Nói mới nhớ, lâu rồi Tuệ Anh chưa qua nhà chúng ta, có dịp rủ con bé qua ăn cơm. Tiện mời thêm người bạn này cũng được.”
“Mẹ ơi, người ta là người Nga đó, người ta siêu đẹp trai, siêu nhiều tiền,… con gái của mẹ có nằm mơ cũng không với tới đâu! Mẹ không tin, con cho mẹ xem ảnh.”
Hạ Trân Dao ấn mở mấy tấm ảnh Vaclav đăng trên vòng bạn bè cho mẹ xem. Diệp Lâm Yên vừa thấy ảnh cậu ta đã tấm tắc khen: “Đẹp, người Nga gen tốt, rất đẹp trai. Sau này cưới, con cái sinh ra cũng sẽ rất đẹp. Mẹ không ngại gả con xa đâu.”
Cô thở dài bất lực khi biết mẹ mình đã vừa mắt với cậu ta, cô thẳng thừng cắt ngang suy nghĩ đó của bà: “Mẹ, người ta không thích con gái, chúng ta không có cửa đâu.”
Bà tặc lưỡi: “Thật đáng tiếc…. Dù có như vậy cũng không được trễ hẹn. Còn không mau thức dậy sửa soạn.”
Vaclav ở khách sạn hắt xì vài cái. Cậu ta hôm nay đã dậy từ sớm sửa soạn trước một tiếng, quần áo thay đi thay lại vài ba bộ nhưng vẫn chưa ưng. Nhìn đống quần áo bị chất thành chồng cậu ta chán nản lắc đầu:
“Biết thế phải mang nhiều đồ hơn một chút! Chẳng có bộ nào đẹp cả!”
“Bộ này, trông không phong độ chút nào, ẻo lả quá!”
“Cái này giống trùm mafia quá! Cô ấy sẽ sợ mất!”
“Bộ này… rực rỡ quá.”
“Tối màu, không nổi bật…”
“Còn mỗi bộ này… Haiz, cô ấy mà không thích thì ngày mai tao cho mày vào thùng rác vậy!”
Người ta vì cô mà thử hết cả tủ đồ, còn cô, mặc đồ chẳng khác gì cái phao cứu sinh trên biển. Hạ Trân Dao cũng đoán được hôm nay nhất định phải hoạt động bên ngoài rất nhiều, nếu không mặc ấm, cô sợ sẽ bị đóng băng.
Mẹ cô cũng chỉ biết lắc đầu trước phong cách ăn mặc của cô. Có sửa cũng sửa không nổi, thế này thì sao lọt vào mắt người ta chứ?
“Mẹ, con đi đây!”
“Đi mau lên, đừng để người ta chờ! Này, con định đi cái xe cà tàng này đến đón người ta à?” - Bà nhìn theo bóng lưng con gái ngồi trên xe điện.
Hạ Trân Dao gài mũ bảo hiểm, vỗ mạnh vào yên xe phía sau, đảm bảo: “Chỗ siêu mới, siêu rộng, siêu ngầu, đi siêu nhanh không có điểm chê.”
Diệp Lâm Yên khuyên cô đổi xe khác, không thì thuê xe ngoài cũng được. Ai dè, bà chưa nói hết câu, cô đã phóng xe vụt mất.
Bà vỗ trán: “Ôi mất mặt quá đi! Ra đường cũng không dám nhận con gái quá.”
Hạ Trân Dao đi có vài phút đã đến khách sạn của Vaclav. Cậu ta đã đứng đợi cô ở bên đường. Vì là người ngoại quốc, lại sở hữu vẻ ngoài đẹp trai, và dáng người cao ráo đáng mơ ước mà có không ít cô nàng để ý Vaclav, người đi bộ qua đường cũng phải ngoảnh mặt liếc nhìn vài cái. Có vài cô nàng bạo dạn đến xin phương thức liên lạc nhưng đều bị từ chối rồi thất thần rời đi.
“Vaclav! Lâu rồi chưa gặp!”
Cô lái xe vòng qua chỗ Vaclav đang đứng. Ánh mắt cậu ta bỗng phát sáng.
“Dao Dao, gặp lại cậu khiến mình thấy rất vui. Có nhiều người nhìn mình khiến mình không thoải mái.”
Có vài người đứng cạnh đó đưa mắt nhìn về phía cô: “Hình như hai người họ quen biết. Có khi cô kia là bạn gái anh ấy!”
Cô cũng không quá để tâm đến lời bàn tán, cô lấy chiếc mũ bảo hiểm tai chuột đưa cho Vaclav.
“Lên xe, mình chở cậu đi chơi!” - Cô vỗ nhẹ vào chiếc yên xe phía sau: “Chỗ ngồi thoải mái, cậu không cần lo… Cậu không thích hả? Tớ có thể thuê xe ôtô…”
Nhìn sắc mặt ngạc nhiên của Vaclav, cô còn nghĩ là cậu ta không thích.
Vaclav nhận lấy cái mũ. Vẻ mặt hoảng hốt, sao mà cậu ta dám chê chứ, được ngồi cùng xe với nữ thần trong lòng, cậu ta còn chưa dám nghĩ tới.
Chiếc xe có hơi thấp, nhưng gác chân lên cũng khá thoải mái, Vaclav vô cùng vui vẻ ngồi ở phía sau.
“Xuất phát! Chúng ta đến Cổ trấn Miên Viễn!”
“Cổ trấn Miên Viễn là gì?” - Vaclav bắt chước lại câu cô vừa nói. Bởi vì là người nước ngoài nên có nhiều cái cậu ta không hiểu.
Hạ Trân Dao dùng tiếng anh để giải thích cho cậu ta nghe: “Cổ trấn Miên Viễn là một nơi rất nổi tiếng, cách trung tâm thành phố có 5 km đi về phía Tây. Đây là trấn có từ lâu đời, vẫn giữ được nét đẹp cổ xưa, nên được đặt với cái tên là Miên Viễn, nó có nghĩa là lâu dài, kéo dài mãi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]