Hạ Trân Dao còn định nhắm mắt làm ngơ mà bước đi, nhưng khi nhìn thân hình mét 7 chật vật của Hoàng Hải Lưu thì cô lại mềm lòng. Anh ta còn không đủ sức để kéo Tạ Cảnh Nghị bước đi.
“Anh yếu quá rồi đấy!” - Hạ Trân Dao nâng cánh tay của Tạ Cảnh Nghị lên kéo đi.
Hoá ra, không hẳn do Hoàng Hải Lưu yếu mà là tên “mặt lạnh” quá cao và quá nặng, khi có thêm sức cô thì thân hình đó vẫn dường như đứng im bất động.
Chật vật mãi, Hoàng Hải Lưu và cô mới đưa được Tạ Cảnh Nghị ra xe. Hắn bị ép ngồi vào hàng ghế sau, còn cô lại mệt đến nỗi dựa vào xe thở dốc.
Sau khi lấy lại tinh thần, cô cẩn thận đeo lại túi xách rồi bắt xe trở về.
“Bây giờ muộn rồi rất khó bắt xe, ngoài kia cũng không được an toàn… hay là để tôi tiện đưa cô về luôn!”
Cô vốn định từ chối nhưng nghĩ lại, có thể bớt vài đồng tiền đi xe lại còn an toàn hơn thì dại gì không đi.
Hạ Trân Dao mở cửa ngồi vào ghế lái phụ. Lần đầu tiên được ngồi xe sang đắt tiền khiến cô có hơi bỡ ngỡ, khắp nơi chỉ tỏa ra một mùi tiền. Sờ vào chỗ nào cũng chỉ thấy tiền mà thôi.
Khi xe vừa chạy được 100 mét thì lại từ từ dừng lại. Hạ Trân Dao đang mải mê trước cảnh thành phố về đêm nên cũng để ý. Cô quay sang nhìn Hoàng Hải Lưu.
“Sao lại dừng xe vậy? Còn đi chưa được bao lâu mà?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-du-do-vo/3569973/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.