Hạ Trân Dao từ ngày đi học thường bị bạn bè trêu chọc là cô bé ngốc nghếch. Vì sinh non nên sức khoẻ của cô yếu hơn hẳn so với nhiều bạn học khác. Nhưng cô không có ngốc như lời bọn họ nói, chẳng qua là cô hơi hậu đậu, làm đâu đổ đó, sức khoẻ lại không cho phép nên thường bị bạn bè chê cười.
Đến khi thi đại học, Hạ Trân Dao trúng tuyển vào một trường đại học ở Mỹ, cô theo học ngành Khoa học sinh học – Biological Science. Bạn bè biết tin lại chế nhạo: học ngành này về cũng chỉ mở tiệm thú y quanh đi quẩn lại cũng không khấm khá hơn được.
Cô không thèm để ý đến điều đó, quyết tâm học hành và mang được tấm bằng xuất sắc về nước, thành công mở một tiệm chăm sóc động vật. Nhưng quả đúng như lời bọn họ nói, cửa tiệm mở ra ế ẩm không một bóng người. Hằng ngày cô chỉ có thể làm bạn với không gian vắng lặng.
Hạ Trân Dao buồn phiền khi thấy mẫu hậu đại nhân gọi điện đến.
“Hạ Trân Dao, cái tiệm chăm sóc động vật ế ẩm đó mở ra có ích gì? Thôi đóng cửa, trở về, mẹ vẫn còn dư sức nuôi được con. Cậu Lý ngày xưa ở cạnh nhà ta giờ lớn lên tướng mạo rất đẹp trai lại thành đạt. Hôm qua mẹ có dặn cậu ấy ghé nhà mình ăn cơm, con nhớ trở về sớm đấy!”
“Mẹ à, mẹ đừng sắp xếp cho con mấy cuộc xem mắt vớ vẩn này nữa! Con không có hứng thú đâu!”
Mẫu hậu đại nhân không mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-du-do-vo/3569957/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.