Trần Hàm Tuệ! Nếu hôm nay ông đây không cho em một trận, em sẽ không biết ai ở trang đầu tiên của sổ hộ khẩu!”
Vu Kính Đình lui ra sau một bước, nhặt cái giỏ đặt trên bếp.
Trong sọt có hơn mười quả trứng gà do Vương Thúy Hoa mang về.
“Bỏ rìu xuống! Không anh sẽ đập vỡ trứng gà trong cái giỏ này!”
Vu Kính Đình làm như chuẩn bị buông tay, chẳng ai thắng nổi anh ở mảng khốn nạn.
Bây giờ cơn giận của Vu Kính Đình đã xông tới đỉnh đầu nên không cảm thấy hành động này của mình thật ngốc nghếch. Sau đó ngẫm lại thì thấy tức muốn chết.
Đường đường là đàn ông, cãi nhau thảm hại đến mức lấy trứng gà làm con tin, uy nghiêm của người chồng ở đâu?!
Tuệ Tử bị hành động không biết xấu hổ của anh làm cho kinh hãi không nói nên lời. Chủ yếu là có thật sự tiếc giỏ trứng gà kia, thời buổi nay, giá của mười quả trứng gà rất cao.
Rèm cửa phòng phía đông bị vén lên, Vương Thúy Hoa giận dữ lao ra.
“Thằng phá của kia, bỏ cái giỏ xuống!”
Tuệ Tử không ngờ mẹ chồng ở nhà, mặt đỏ bừng lên.
Cô thấy trong nhà đang đóng cửa cũng không có người đến xem bói nên cho rằng Vương Thúy Hoa đã đi ra ngoài.
Trên thực tế, Vương Thúy Hoa ở phòng phía đông xem cuộc chiến.
“Mẹ không nhìn thấy cô ấy cầm rìu sao? Sao chỉ mắng con?” Vu Kính Đình tức giận.
Vương Thúy Hoa quát lớn một tiếng, con dâu kề sống dao vào cổ, bà không mù như con trai!
Giả vờ cắt cổ và làm vỡ trứng thật, tất nhiên phải dạy dỗ thằng phá của làm vỡ trứng gà kia!
“Đưa đây!” Vương Thúy Hoa cướp lại cái giỏ, rồi đạp vào chân Vu Kính Đình.
“Tổ sư cha mày, nếu không có mẹ ở đây, có phải mày định đánh Tuệ Tử không? Có bản lĩnh đấy nhỉ!”
“!!!” Rõ ràng là Tuệ Tử một khóc hai làm loạn ba treo cổ hù dọa anh!
Tuệ Tử ném rìu xuống đất và đi đến phía sau Vương Thúy Hoa.
Vu Kính Đình trừng mắt nhìn cô, Tuệ Tử không dám nhìn ánh mắt dọa người của anh.
“Chọc nó làm gì, vào nhà!”
Vương Thúy Hoa nghe Tuệ Tử nói Uyển Trường Quy định ra tay với Giảo Giảo thì muốn cùng con trai đi đánh giết tên khốn nạn kia. Những hình như con dâu có cách tốt hơn.
Ba người vào nhà, Vu Kính Đình đen mặt mím môi, đi tới giường, tỏ vẻ muốn cạch mặt với Tuệ Tử.
“Bây giờ các con muốn giải quyết chuyện này thế nào?” Vương Thúy Hoa hỏi.
Vương Thúy Hoa cưng con gái nhất, nên cũng muốn đánh tên Uyển Trường Quý khốn nạn như Vu Kính Đình.
Tuệ Tử biết, nếu không xử lý thỏa đáng sẽ không chỉ làm Vu Kính Đình thất vọng, mà còn sẽ mất đi vị trí trong lòng mẹ chồng.
“Em...” Tuệ Tử đứng trước mặt Vu Kính Đình, nhìn người đàn ông đang tỏ ra lạnh lùng, cô vươn tay ra.
Tóc của Vu Kính Đình sắp dựng đứng hết cả lên, gái có chồng lại muốn làm gì?
Chắc không biến ra một con dao hay cái kéo để hù dọa anh chứ?
Trong phòng cũng không có trứng gà, nếu không thì cầm cái khay hạt dưa của mẹ để dọa cô?
“Anh đừng tức giận nữa.” Tuệ Tử ôm eo anh, vùi đầu vào ngực anh.
“Làm cái gì đó! Buông ra!”
Mẹ của anh còn đứng ở đây đấy, ôm ôm ấp ấp thì không thể tìm một chỗ không người sao?
Vu Kính Đình nhìn mẹ, dù gì mẹ cũng là mẹ chồng đấy, mau quay mặt đi! Đây là việc mẹ có thể nhìn thấy sao?
Vương Thúy Hoa nhìn đến ngơ rồi, đang nói chuyện chính, con dâu làm gì vậy?
“Anh không giận nữa em mới buông tay.” Tuệ Tử nhẹ nhàng nói.
“Bớt làm trò này với anh đi!” Vu Kính Đình cứng miệng, lại không đẩy cô. “Anh và em đều không muốn tha cho gã, hiện giờ em không bắt gã là vì gã chưa làm gì với em gái cả. Nếu anh đánh gã thì chúng ta không có lý.”
“Chờ gã ra tay với Giảo Giảo thì muộn rồi!” Vương Thúy Hoa không vui.
“Cho nên không thể để cho gã thực hiện được, chúng ta cũng không thể lấy Giảo Giảo làm mồi nhử...”
“Em muốn làm gì?! Phụ nữ nhà chúng ta, không ai được đi làm mồi nhử!”
Vu Kính Đình trừng mắt, cho rằng Tuệ Tử muốn tự làm mồi nhử để hấp dẫn tên kia, tuyệt đối không được.
Đừng nghĩ rằng làm nũng là có thể dắt mũi anh, mặc dù nó thực sự mềm mại.
Nếu không phải có mẹ ở đây, Vu Kính Đình đã có thể khiêng người lên giường, kéo rèm cửa sổ cắn một lúc...
Dù có chết Vu Kính Đình cũng sẽ không lấy cô ra làm mồi nhử!
“Tuệ Tử, Thiết Căn nói không sai.” Vương Thúy Hoa chân thành nói, “Biết con học hành nhiều nên tấm lòng lương thiện, nhưng trước mắt không phải là lúc lương thiện.”
Loại chuyện này, không cần biết thật giả, nếu truyền ra ngoài thì bên nữ sẽ mang tai tiếng. Vương Thúy Hoa cho rằng con dâu của mình muốn dùng lý rồi mới dùng bạo lực, tự làm mồi nhử. Vương Thúy Hoa cảm thấy Tuệ Tử chỗ nào cũng tốt, chỉ có điều quá lương thiện là không tốt, rất dễ bị bắt nạt.
“Mẹ, phụ nữ nhà chúng ta tất nhiên là không thể làm mồi nhử, nhưng ngoại trừ con và Giảo Giảo, không phải còn có một nhân chứng sao?” Tuệ Tử nhẹ nhàng nói.
Vu Kính Đình híp mắt lại, hiểu ra.
Anh ngồi trên giường, kéo cô đến ngồi bên cạnh mình, lặng lẽ sờ thắt lưng mềm mại của vợ, cơn tức đã xuôi nên giọng anh cũng hòa hoãn lại.
“Gái có chồng sao lại thông minh như vậy?” Vừa rồi còn thấy cô bướng bỉnh chống lại anh, lúc này lại thấy cô thật đẹp, chỗ nào cũng thoải mái, muốn cắn.
Tuệ Tử tủi thân nhìn anh, cắn môi nói: “Em sợ anh xảy ra chuyện, em không muốn mất anh.”
ĐM!!!!
Vu Kính Đình liền cảm thấy sau lưng có một dòng điện chạy từ cột sống đến ót, thế này ai còn có thể tức giận được?
Anh liếm răng hàm sau, hung ác nhìn chằm chằm Tuệ Tử, cô lại quyến rũ anh.
Còn quyến rũ trước mặt mẹ anh nữa chứ.
Cô cho rằng hai cái miệng nhỏ trên và dưới không dùng được nên dám làm càn đấy phỏng?
Giờ khắc này, trong đầu Vu Kính Đình xẹt qua cảnh đẹp mà khó diễn tả được trong 5000 chữ, là cảnh phải kéo rèm che ấy.
“Hai đứa nói cái gì đấy? Sao mẹ lại nghe không hiểu?” Vương Thúy Hoa bị sự phát triển kỳ lạ này làm cho ngơ rồi.
Mấy câu nói mơ hồ của con dâu liền dỗ được con trai đang không vui trở nên ngoan ngoãn nghe lời?
Hai đứa nó đã làm gì thế?
Còn có ánh mắt của con trai, giống như muốn ăn Tuệ Tử vậy, mèo động dục vào mùa xuân cũng không mãnh liệt như con trai bà... Ai có thể nói cho bà biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?! Lúc này Vương Thúy Hoa ngơ luôn rồi.
Tuệ Tử chỉ dùng một câu đã mê hoặc được Vu Kính Đình, câu kế tiếp lại khiến mẹ chồng thấy lạ vô cùng.
“Nếu thốn chúng ta có nhân chứng thấy kẻ xấu hành hung, người xấu chắc chắn sẽ diệt khẩu. Mẹ, Kính Đình nhà chúng ta có lòng hiện nghĩa, có thể để người xấu đạt được ý đồ sao? Khi thấy kẻ xấu đánh nhân chứng đến chết, có phải anh ấy nên ra tay tương trợ không? Ngăn chặn hành vi xấu gọi là hăng hái làm việc nghĩa, tới cửa đánh người gọi là gây sự, có thể giống nhau sao? Kính Đình trừ hại cho dân, ít nhất phải cho anh ấy một danh hiệu hành hiệp trượng nghĩa, bên trên có phải nên tặng cho anh ấy một lá cờ gấm không?”
Người xấu không biết có nhân chứng, không sao cả, Tuệ Tử sẽ tạo điều kiện để tên khốn Uyển Trường Quý biết là có nhân chứng.
Về phần nhân chứng kia... Tuệ Tử và Vu Kính Đình nhìn nhau, hiểu ngầm trong lòng.
Vương Thúy Hoa kinh ngạc trước mưu kế của Tuệ Tử, bật cười.
U là trời, mộ tổ tiên nhà họ Vu bốc khói xanh rồi(*),cưới được một người phụ nữ thông minh như vậy?
(*) Ý chỉ tổ tiên hiển linh, phù hộ cho gia đình.
Mau mang lá cờ gấm hăng hái làm việc nghĩa tới đây đi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]