Lý Hữu Tài bị Vu Kính Đình nói móc đến nỗi á khẩu không nói nên lời, khó lắm hắn mới rặn ra được nhiều câu chửi như vậy, nhưng bị hai cục xương của người ta đè bẹp trong nháy mắt.
Mẹ của Lý Hữu Tài cũng nghe được tin cho nên mới chạy tới đây. Vừa tới đã nhìn thấy cảnh tượng này, tức đến nỗi ngồi dưới đất che mặt khóc.
“Sao số tôi lại khổ thế này chứ!”
“Đừng khóc, con trai nhà bà gây ra tai họa lớn như vậy, mà nhà người ta còn đồng ý gả con gái cho cậu ta, chuyện này không tốt sao?” Trưởng thôn khuyên bảo.
“Con trai tôi phải cưới con gái nhà giàu, chứ cô ta mà xứng sao? Không lo soi gương lại đi!”
Lời nói của mẹ Lý Hữu Tài khiến cho Vương Phân Phương khó chịu.
Vương Phân Phương nhảy ra chỉ vào mẹ của Lý Hữu Tài, đáp trả:
“Con gái nhà tôi còn chướng mắt cái tính ăn bám gia truyền nhà mấy người ấy. Chồng bà ở rể, bố chồng bà cũng ở rể, con trai bà còn muốn ở rể nữa à? Cũng được đấy nhỉ, bà bảo Lý Hữu Tài đến nhà chúng tôi ở rể cũng được đấy!”
Tuệ Tử hết nhìn qua bên đây, rồi lại nhìn qua bên kia. Có chút tiếc nuối.
Kiểu người phụ nữ đanh đá này mà cãi nhau thì toàn dựa vào việc ai mắng thậm tệ hơn, ai mắng lớn giọng hơn để phân thắng thua, thật sự chẳng có tính thường thức xíu nào, tính ra còn thua Kính Đình, anh nói móc người khác vui hơn.
Cô đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-di-lay-vo/3477919/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.