Chuyện kế toán để sau đi, anh cảm thấy ở phía bắc phát triển cũng không được tốt lắm... Tuệ Tử, em đã nghe qua thành phố Q chưa?”
Vừa nghe đến thành phố Q là cả người Tuệ Tử đều lạnh toát.
Đó là nơi mà cô bị hắn giết.
Cái địa danh này được phát ra từ miệng của Lý Hữu Tài khiến máu của Tuệ Tử như động lại, đầu váng mắt hoa.
Cô cúi đầu xuống nên Lý Hữu Tài không nhìn thấy nét mặt của cô, cô đã yên lặng được một lúc lâu rồi.
Tuệ Tử cắn đầu lưỡi của mình, ép buộc bản thân không được sợ sệt.
“Thành phố đầu tiên khi đi ra khỏi ngoại ô, tôi đã từng xem bản đồ khi còn đi học.”
Câu trả lời này hoàn toàn không có kẽ hở.
“Anh có một người họ hàng ở đó, bảo là rất tốt, phát triển nhanh hơn phía Bắc nữa.” Ánh mắt của Lý Hữu Tài tràn ngập khao khát, cố gắng tạo ra cảm giác thiên đường chốn trần gian, khắp nơi đều là vàng.
“Ừm, anh có học thức mà, có thể thử xem sao.”
Tuệ Tử sợ nếu tiếp tục trò chuyện thì cô sẽ mất bình tĩnh nên bèn nói qua loa vài câu rồi rời đi.
Lý Hữu Tài nhìn theo bóng lưng của cô với ánh mắt đầy si mê.
“Béo thế này mà vẫn thật xinh đẹp, mình chỉ thấy mỗi người phụ nữ này thôi, gầy chút là ngon rồi.” Lý Hữu Tài liếm khóe môi.
“Anh Hữu Tài...”
Tuệ Tử nghe thấy giọng nói của Liễu Lạp Mai nhưng quay đầu lại nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-di-lay-vo/3477883/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.