Trần Khai Đức tức đen cả mặt.
 
Vu Kính Đình nhấc cái xẻng đang cắm ở một bên lên ném vào tấm kính.
 
Tiếng hét của Liễu Lạp Mai vang vọng khắp khoảng sân nhỏ.
 
Mảnh thủy tinh rơi vụn đầy đất.
 
“Ra ngoài! Định chờ ông mày vào lôi ra nữa à?” Vu Kính Đình hệt như vị Thần đấu tranh giáng thế vậy.
 
Liễu Lạp Mai đành phải bước ra.
 
“Em rể...”
 
“Tại sao lại lừa vợ tôi đi phá thai?”
 
Liễu Lạp Mai nhỏ con, mặt mũi cũng bình thường, đôi mắt không an phận hễ gặp đàn ông là ra sức phóng điện, nhân duyên với đám đàn ông trong thôn cũng không tệ, vậy nên vẫn luôn tự phong cho mình cái danh mỹ nữ.
 
Tuệ Tử chỉ muốn tát vào mặt Liễu Lạp Mai hai cái cho bõ tức.
 
Kiếp trước cô phải ngu ngốc đến mức nào mới lại đi tin chị ta sẽ giúp mình cơ chứ.
 
“Tuệ Tử à, hai chị em ta chung sống ba năm rồi, bình thường chị đối xử với em như thế nào? Chị đưa em đến bệnh viện là vì muốn cứu đứa con trong bụng em, ai biết được bác sĩ lại nghe nhầm, chuyện này thật sự không thể trách chị được.”
 
Liễu Lạp Mai lau nước mắt nhìn Tuệ Tử, bất cứ ai trông thấy cảnh tượng này cũng đều sẽ cảm thấy là tình cảm thật lòng.
 
Kiếp trước Liễu Lạp Mai cũng từng nói câu này, không khác một chữ nào.
 
Sau khi mất con, Tuệ Tử nhân lúc gia đình nhà họ Vu không để ý đã chạy tới chất vấn Liễu Lạp Mai, Liễu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-di-lay-vo/3477872/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.