Võ Thiện Nhân mở căng hai mắt, nhận ra hai hư ảnh kia đích thị là tồn tại trong truyền thuyết, là Bạch Hổ và Thanh Long.
Mặc dù không nhìn ra được cái gì kỳ quái nhưng Võ Thiện Nhân lại tỏ ra cẩn trọng hơn nhiều, vì hắn mơ hồ nhận thấy một dao động lờ mờ mà lại rất cường đại toát ra.
Thân ảnh trên không nhẹ nhàng uyển chuyển, thoắt ẩn thoắt hiện, tùy tâm sở dục phát ra quyền thế, khi thu về, lúc đánh ra, chiêu thức mạnh mẽ, uy lực và đường hoàng.
Thoạt nhìn tuy đơn giản nhưng Võ Thiện Nhân cảm nhận bộ linh thuật Long Hổ Thần Quyền này bá đạo vô cùng, quyền pháp nhanh nhẹn, tự do, phong cách phóng khoáng, uy lực cường đại. Mỗi chiêu thức đánh ra ẩn chứa uy năng của hai loài cổ thú Thanh Long, Bạch Hổ.
Đối diện cảnh này, Võ Thiện Nhân thấy bản thân trở nên vô cùng nhỏ bé, giống như con kiến hôi trong mắt đối phương, chỉ cần một ý nghĩ liền dễ dàng diệt sát, không cách nào có thể phản kháng.
Bỗng nghe một tiếng hét lớn.
“Long Hổ Thần Quyền đệ cửu thức, Long Hổ Phong Vân Hội.”
Thân ảnh lao vút lên, toàn thân phát ánh hào quang, thật giống như một vị thần viễn cổ.
Hai đầu Thanh Long, Bạch Hổ lao thẳng đến, vươn trảo vỗ về phía trước một cái.
Trong không trung vang lên hai tiếng long ngâm, hổ gầm, âm thanh vang vọng phảng phất nét gì đó cổ xưa. Võ Thiện Nhân nghe mà giật bắn mình, thần sắc càng thêm trịnh trọng.
Ngay khi âm thanh đó vang ra, không gian run rẩy, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-dai-de/214935/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.