Nghe âm thanh phát ra, Võ Thiện Nhân cười thầm trong dạ, đợi thịt bớt nóng liền vươn tay cẩn thận xé một miếng lớn, bọc vào chiếc lá sạch sẽ rồi mang qua đặt trước mặt nàng.
Sau đó, hắn nhanh chóng nhập cuộc ăn như rồng cuốn, ngấu nghiến giải quyết số thịt còn lại. Hắn ăn rất ngon lành, cái đầu không ngừng gật gù như đang tán thưởng tài nghệ nấu nướng của bản thân.
“Chóp, chép…”
Trong không gian tĩnh lặng, bên cạnh tiếng nổ lép bép của đống lửa thì những âm thanh do Võ Thiện Nhân phát ra cơ hồ biến thành một loại tra tấn màng tai người ta.
Một hồi lâu, rốt cuộc thì Hoàng Yến cũng mở mắt. Sau một thoáng chần chừ, nàng vươn tay cầm lấy miếng thịt vàng óng thơm nức còn nóng hổi trước mặt mình, xé một miếng nhỏ đưa lên miệng. Thịt có một chút cháy xém cạnh vừa cắn đã nghe tiếng giòn tan. Không rõ Võ Thiện Nhân đã làm như thế nào mà cảm giác rất ngọt thịt, ăn giòn bên ngoài mềm bên trong. Hương vị quả thực là rất ngon miệng! Nàng lại tiếp tục xé thêm một miếng.
Đúng lúc này, nàng ngẩng đầu lên thì bất chợt phát hiện Võ Thiện Nhân nở một nụ cười đắc ý với mình. Không hiểu vì sao mặt nàng bỗng nhiên đỏ lựng, vội xoay người quay ra phía sau.
Con heo rừng xấu số gặp hai kẻ đói ăn, chưa đầy một bữa cơm đã biến mất sạch sẽ chỉ còn trơ bộ xương trắng.
Ăn gần hết miếng thịt lớn, sắc mặt Hoàng Yến khá lên trông thấy, hiện không còn xanh xao vàng vọt như trước. Về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-dai-de/1174886/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.