Thời điểm đó, bên tai Võ Thiện Nhân vẫn văng vẳng tiếng mưa lộp độp từ đâu vọng đến. Hắn cảm thấy có chút mệt mỏi liền nằm vật ra đất, tranh thủ thở dốc vài cái.
Quái lạ, sao hắn lại cảm thấy giấc mơ lần này kéo dài vậy nhỉ, mãi mà vẫn không có điểm ngừng?
Đúng lúc, trong đầu bỗng vang lên tiếng ho của lão Kim: “Khụ khụ…”
Võ Thiện Nhân miệng khẽ lẩm bẩm: “Ồ, là ông ngoại! Đến lượt người xuất hiện trong giấc mơ của ta rồi sao?”
Tuy nhiên, hắn lại nghe thấy lão quát bảo: “Nhóc con, đây là thực, không phải mơ!”
“Người nói cái gì?” Võ Thiện Nhân giật bắn mình, vội thử tát vào mặt mình một cái thật mạnh.
“Chát.”
Cảm giác bỏng rát truyền đến khiến hắn ôm mặt suýt xoa: “Con bà nó! Đau thật đấy! Đúng là thực rồi, không phải mơ.”
Trong đầu hắn trở nên tỉnh táo dị thường, dần dần nhớ lại toàn bộ những sự kiện xảy ra, ban đầu là không gian màn thứ bốn Ngũ Hành Trận bị sụp đổ, sau đó hắn bị hút đến một khe hở không gian, về sau sự thể thế nào thì không nhớ rõ, chỉ còn cảm thấy mình cứ mơ mơ màng màng cho đến tận bây giờ.
Một cơn gió mang theo cái buốt lạnh, ẩm ướt của hơi nước thốc thẳng đến khiến Võ Thiện Nhân bừng tỉnh, vội hỏi ngay: “Ông ngoại, đây là đâu vậy?”
Không để hắn phải đợi lâu, thanh âm của Nguyễn Kim đã vang lên: “Ngũ Hành Trận là một toà kiến trúc thiết kế đặc biệt, một khi bị phá huỷ sẽ lập tức tiến hành truyền tống toàn bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-dai-de/1174871/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.