Chương trước
Chương sau
Võ Thiện Nhân trong lòng vừa động, liền lập tức kéo toàn bộ Chân Hoả chạy tọt vào bên trong Khí Hải, cũng là nơi nuôi dưỡng linh phách Lạc Hồng của hắn.
Ngay sau tiếng gầm rống, bất ngờ có hai cỗ khí tức kỳ dị xuất hiện, nhanh chóng bao quanh hệ thống kinh mạch cơ thể. Chỉ trong chớp mắt, hai cỗ năng lượng lại từ trong kinh mạch chảy ra tiến vào đan điền, chạy thẳng đến vị trí cửa ngõ của Khí Hải.
Đây chính là năng lượng của thuỷ thuộc tính và hoả thuộc tính được Võ Thiện Nhân câu thông từ Thức Hải ra bên ngoài.
Không ngờ tính toán của Võ Thiện Nhân lại thực sự mang đến hiệu quả bất ngờ. Năng lượng thiên địa thuộc tính vừa va chạm hoả thuộc tính và thuỷ thuộc tính đến từ Khí Hải thì giống như gặp phải thiên địch, bỗng bỏ qua Chân Hoả mà lao thẳng đến hai loại thuộc tính này, ý đồ như muốn thôn phệ chúng.
Cũng vào thời khắc này, bên trên động phủ, dải mây ngũ sắc bỗng nhiên chấn động.
Mây ngũ sắc đại biểu cho thiên địa phép tắc, chính vì vậy nó rất nhạy bén với những thứ không thuộc về thế giới này. Lúc này, mây ngũ sắc bỗng phát hiện bên trong động phủ có hai luồng khí tức kỳ dị khiến cho nó vô cùng chán ghét.
Ngay lập tức, trong không gian phát ra một âm thanh trầm khàn mang theo một chùm khí tức đến từ thời viễn cổ, kế đó, từ trong dải mây ngũ sắc một mặt trời rực rỡ đột ngột mọc lên.
“Ầm ầm…”
Mặt trời này tuyệt đối không giống như mặt trời có trong thiên địa, để ý kỹ sẽ thấy nó có năm màu, tương ứng với năm màu sắc ngũ đại thuộc tính.
Cảnh tượng trông thật ngoạn mục nhưng không hiểu sao lại mang đến một cảm giác áp bức, huỷ diệt.
Vừa nhìn thấy mặt trời năm màu, Lê Châu đại trưởng lão hoảng hốt la lên: “Không có khả năng! Là Thái Dương Chân Hoả? Tại sao mây ngũ sắc lại huyễn hoá ra Thái Dương Chân Hoả?”
Lúc này trên bầu trời Hưng Yên Phong đã bị ánh sáng của Thái Dương Chân Hoả hoàn toàn bao phủ, toàn bộ mặt đất hiện ra kim quang óng ánh.
Đứng bên cạnh, Thảo Linh đường chủ sắc mặt tái mét, ánh mắt ngập tràn kinh hãi. Nàng có cảm giác đứng trước vầng mặt trời năm màu kia bản thân mình dù là Vương Cấp hậu kỳ thì cũng chẳng khác một con kiến hôi, bất kỳ lúc nào cũng có thể tiêu tan vào thiên địa.
Ngay tức khắc, bên tai nàng lại vang âm thanh gấp gáp của Châu đại trưởng lão: “Linh nhi, mau rời khỏi nơi đây! Thái Dương Chân Hoả không phải là thứ mà chúng ta có thể đối phó. Nhanh!”
Lê Châu đại trưởng lão hét lên, đồng thời linh lực Thần Cấp cường giả điên cuồng bạo phát.
Nhưng đúng lúc hắn đang định rời đi thì trên bầu trời lại phát sinh biến hoá mới.
Thái Dương Chân Hoả mang theo thanh thế trấn áp thiên địa đột ngột thu lại khí tức, chỉ trong chớp mắt đã chìm xuống tầng mây ngũ sắc, ngay cả nguồn năng lượng thiên địa thuộc tính đang quay cuồng cũng đình chỉ hành động. Kế đó, dải mây ngũ sắc biến đổi kích thước về như lúc ban đầu, sau cùng hoàn toàn tan biến.
Đến rất nhanh, đi cũng rất nhanh. Chưa đầy hai nhịp thở kể từ khi Thái Dương Chân Hoả hiện lên thì tất cả dị tượng đều đã biến mất.
Cho tới khi Vân Kiếp trên bầu trời tan đi, lúc này đang là ban trưa, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống mặt đất.
Thảo Linh đường chủ thần tình rung động mãnh liệt, giống như cảnh tượng vừa rồi chỉ là trong mơ vậy.
“Chuyện này là sao? Thái Dương Chân Hoả là thứ gì?”
Lê Châu đại trưởng lão còn chưa hết hoảng hốt, thì thào nói: "Thái Dương chính là một trong những nguồn lực lượng bản nguyên, cùng với Thái Âm được coi là khởi nguồn của vạn vật. Đây chính là phép tắc mạnh nhất của thiên địa, bất kể một ai cũng không thể kháng cự.”
Sau cùng Lê Châu khẽ lầm bẩm một câu, chỉ để cho chính mình nghe thấy: “Không lẽ nó phát hiện ra thứ gì đó không thuộc về thế giới này hay sao?” Nhưng cuối cùng trong đầu hắn lại cảm thấy chuyện này là không thể nào, có lẽ chỉ là nhầm lẫn mà thôi.
Thảo Linh đường chủ tuy không hiểu rõ nhưng khi nghe đến lực lượng bản nguyên thì vô cùng kinh hãi, thốt lên: “Tại sao Thiện Nhân sư đệ ngưng tụ Linh Hoả lại xuất hiện Thái Dương Chân Hoả? Không lẽ đã xảy ra sự cố?”
Nhớ đến Võ Thiện Nhân, Lê Châu đại trưởng lão liền vội phóng thần thức xuống dưới động phủ thăm dò.
Một lát sau, khuôn mặt căng thẳng của hắn loé lên một tia vui mừng, cười ha hả nói: “Thằng nhóc này quả nhiên không làm ta thất vọng, đã ngưng tụ thành công Linh Hoả rồi. Nó đang tiến hành công đoạn cuối cùng là đánh thức linh bảo.”
Đúng lúc này, từ bốn phương tám hướng có không ít trưởng lão Thánh Viện bay tới. Dẫn đầu đoàn là viện chủ Lý Phong, còn có ba đại trưởng lão theo sát ngay phía sau.
Đến nơi, quan sát khung cảnh xung quanh, sắc mặt mọi người có chút kinh ngạc, động tĩnh vừa rồi trên Hưng Yên Phong rất lớn, khiến cho mọi người phải lập tức chạy đến đây.
Có điều Thái Dương Chân Hoả và mây ngũ sắc đã biến mất, mọi thứ đã yên tĩnh trở lại, ngay cả năng lượng thuộc tính xao động trước đó cũng đã tiêu tán trong thiên địa.
Nhìn thấy Lê Châu cũng có mặt ở đây, Viện chủ Lý Phong nghi hoặc hỏi: "Châu sư đệ, vừa rồi ở đây xảy ra chuyện gì?"
Lê Châu vuốt ve cái bụng tròn mẩy, suy ngẫm một lát đáp: "Không có gì, chỉ là một đứa đệ tử của đệ ngưng tụ Linh Hoả mà thôi."
Nghe xong mọi người đều rất kinh ngạc, đồng thanh nói: "Cái gì? Ngưng tụ Linh Hoả sao?"
Viện chủ Lý Phong quét mắt nhìn hai thầy trò Lê Châu, hỏi: “Thảo Linh không phải đã sớm ngưng tụ Linh Hoả rồi sao?"
Biết là viện chủ đã hiểu lầm, Thảo Linh liền chắp tay nói: "Bẩm báo viện chủ, là Võ Thiện Nhân sư đệ ngưng tụ Linh Hoả."
Dù sao thì Lê Châu đại trưởng lão cũng đã có ý công khai thừa nhận Võ Thiện Nhân làm đệ tử, Thảo Linh chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Viện chủ Lý Phong chợt giật mình nói: “Võ Thiện Nhân? Cái tên này có chút quen tai. Có phải chính là người sở hữu linh mạch thượng phẩm, từng bất ngờ xuất hiện trong lễ tế Thánh đó không?"
Thảo Linh gật đầu xác nhận: “Bẩm báo viện chủ, đúng là như vậy!”
Nghe xong, viện chủ Lý Phong có chút sợ hãi than: “Không ngờ sau một năm mà hắn có thể ngưng tụ Linh Hoả, còn tạo ra động tĩnh lớn như vậy.”
Lúc này cánh cửa động phủ số một trăm năm mươi chín bật mở. Kế đó, một thân ảnh đầu tóc rối bù, quần áo bị nghiền nát, toàn thân tràn ngập khí tức cường hãn xuất hiện trước ánh mắt của mọi người.
Đáng chú ý là trên khuôn mặt của hắn bỗng khóe miệng nhếch lên đầy tiếu ý. Bộ dáng lưu manh này không phải là Võ Thiện Nhân thì có thể là ai cơ chứ?
Mọi người còn chưa hết bất ngờ thì bỗng Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão hét to một tiếng: “Võ Thiện Nhân, ta là chưởng toà Linh Đan Phong, hiện tại muốn nhận ngươi làm đệ tử thân truyền. Ngươi có bằng lòng hay không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.