Chương trước
Chương sau
Qua thêm ba ngày đường, cuối cùng Võ Thiện Nhân đã ra đến vùng ngoại biên Tây Nguyên, chỉ còn cách vị trí đặt cỗ Dòng Chảy Thời Không khoảng mấy mươi dặm.
Đêm tối, Võ Thiện Nhân ngồi bên cạnh đống lửa, trên tay cầm một cái đùi của Tê Ngưu đưa lên miệng cắn mạnh một cái, sắc mặt hưởng thụ.
Từ khi vào trong cấm địa, từng nếm qua không ít mùi vị của các loài linh thú khác nhau nhưng Võ Thiện Nhân vẫn thích nhất món thịt Tê Ngưu nướng.
“Đúng là thịt của loài Tê Ngưu vẫn ngon nhất. Ta sẽ mang một con về cho người huynh đệ Thích Thật Thà thưởng thước. Hà hà…”
Theo lộ trình, Võ Thiện Nhân dự định nghỉ ngơi ở đây một đêm, rạng sáng ngày mai sẽ thông qua Dòng Chảy Thời Không truyền tống về nội viện.
Vào lúc này, cách Võ Thiện Nhân khoảng năm mươi trượng, trên một chạc cây, có một bóng đen lẳng lặng tiềm phục, đôi mắt chăm chú nhìn về bóng lưng của hắn, không phát ra một tiếng động.
Đợi chừng nửa canh giờ sau, cặp chân giò của Tê Ngưu đã bị Võ Thiện Nhân đánh chén sạch sẽ, chỉ còn chừa lại khúc xương, liền thuận tay ném bừa về một nơi.
Võ Thiện Nhân vươn vai vặn mình vái cái. Hắn vừa ăn uống no say, đương nhiên tâm lý tỏ ra rất thoải mái.
Đột nhiên, bóng đen vẫn tiềm phục nãy giờ mượn đà phóng lên cao, thân ảnh giống như một mũi tên lao vút đi. Trên tay, một thanh huyết đao sắc bén hiện lên, nhằm thẳng đầu Võ Thiện Nhân bổ xuống.
“Bang.”
Một đao chém trúng đích.
Bóng đen còn chưa kịp vui mừng thì chợt nhận thấy có gì đó không đúng. Cảm giác trên tay truyền lại giống như mình vừa chém vào một tấm sắt thép phi thường cứng rắn, nào giống như thân thể con người.
Bỗng một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Cuối cùng ngươi cũng không nhịn được mà ra tay với ta sao?”
Bóng đen hoảng hốt nhìn kỹ, chợt thấy sống lưng lạnh toát, dưới ánh lửa bập bùng, chỉ thấy trước mặt là vẫn là hình dáng người thanh niên vừa rồi nhưng bên ngoài thân thể lại được bao phủ bằng một lớp vảy màu vàng kỳ dị. Lưỡi đao trên tay hắn chẳng khác nào một thứ đồ chơi vô dụng, ngay cả một vết xước nhỏ cũng không thể tạo nên.
Bóng đen kinh hãi thét lên: “Đây là thứ quái quỷ gì vậy?”
Võ Thiện Nhân quay đầu lại, gương mặt thật được lân phiến bao phủ, chỉ chừa lại đôi mắt lạnh lùng, sát khí tràn ngập khiến cho con người ta phải giật mình kinh hãi.
Trên miệng Võ Thiện Nhân chợt nở một nụ cười chết chóc, ngay tức thì, cánh tay thoáng động, long trảo co lại, khí thế như vũ bão đánh đến.
Bóng đen hiển nhiên không thể nhận ra Hàng Long Biến Thân Quyết nhưng cảm nhận khí tức bùng nổ trên người Võ Thiện Nhân thì lập tức phát hoảng: “Tướng Cấp sơ kỳ?”
Tây Nguyên thí luyện là địa điểm chủ yếu dành cho môn sinh Nhân Vực tiến vào, rất hiếm khi bắt gặp Tướng Cấp. Bóng đen vốn có tu vi Nhân Vực cấp mười lăm, ở trong địa phương này cũng được coi là cường giả. Đáng tiếc, người đứng trước mặt hắn lại đang bạo phát tu vi Tướng Cấp sơ kỳ.
Có lẽ hắn cũng không thể ngờ tất cả những hành động của mình ngay từ khi bắt đầu sớm đã bị Võ Thiện Nhân phát hiện. Chẳng qua Võ Thiện Nhân không muốn vạch mặt đối phương, còn cố tình ẩn tàng khí tức, khiến cho bóng đen lầm tưởng con mồi chỉ là một gã Nhân Vực cấp mười bốn.
Trong tình cảnh này, bóng đen nào còn dám giữ ý nghĩ giết người cướp của, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi nơi đây.
Thật đáng thương, chỉ trong nháy mắt, đôi bên hoán đổi vị trí, con mồi lại biến thành thợ săn.
Bóng đen cay đắng nhận ra thì đã muộn, đành cắn răng điều động linh lực dũng mãnh trào ra. Toàn thân thể căng cứng như dây đàn, liên tục bắn giật lùi về phía sau, nhưng bên tai vẫn nghe tiếng gió vù vù, giống như tiếng cô hồn dã quỷ gào thét đòi mạng.
Hơi thở của tử vong bao trùm khiến bóng đen hoảng loạn, tròng mắt như lòi cả ra: “Đại nhân… Là hiểu lầm… Hiểu lầm mà thôi!”
Miệng thì la lớn cầu xin nhưng hành động lại không hề ngừng lại. Bóng đen vận hết sức bình sinh, nhắm thẳng vào Võ Thiện Nhân, cố tình chém thêm một đao cực mạnh.
Cơ mà, hành động này lại vô cùng ngu xuẩn, không hề có bất kỳ một chút uy hiếp nào.
Võ Thiện Nhân cười nhạt, hừ lạnh một tiếng: “Chút tài mọn.”
Hiện tại, hắn đang trong trạng thái long biến hoàn toàn, khả năng phòng ngự của cơ thể là cực kỳ biến thái. Vì vậy, Võ Thiện Nhân không có ý né tránh, long trảo lướt đến chộp thẳng vào lưỡi đao, linh lực vừa bạo tuôn lập tức khiến thanh huyết đao nát bấy.
Bóng đen hoảng sợ, còn chưa kịp xoay sở thì bỗng cảm nhận trên cổ mình có một cảm giác lành lạnh, hoá ra đã bị long trảo của Võ Thiện Nhân tóm gọn.
“Khục khục… Đại nhân… Xin tha mạng…!”
Đáng tiếc, Võ Thiện Nhân không để ý đến mấy lời vô nghĩa này, long trảo bất ngờ siết chặt lại, một tay nhấc bổng đối phương.
Chỉ nghe lùng bùng bên tai một đoạn âm thanh vỡ vụn, rồi một tiếng kêu gãy gọn làm lòng người phát run, rắc một cái, bóng đen đã đi đời nhà ma.
Đôi mắt hoảng loạn của bóng đen trở nên ảm đạm, theo cái thả tay của Võ Thiện Nhân, cả thân hình vô lực đổ ầm xuống đất.
Rất nhanh, trận chiến đã kết thúc.
Nhìn cái xác vô hồn nằm dài trên mặt đất, Võ Thiện Nhân lẩm bẩm bảo: “Kết cục này không trách được ta, là do ngươi tự chuốc lấy thôi.”
Bước chân lại gần, Võ Thiện Nhân định bắn ra một hoả cầu thiêu rụi cái xác, bỗng vừa hay phát hiện bên hông của bóng đen có đeo một chiếc túi thơm. Hắn nhận ra đây là một kiện linh bảo không gian, tuy chỉ là hàng hạ đẳng nhưng giá trị cũng lên đến mấy vạn linh thạch, không phải ai cũng có thể sở hữu.
Võ Thiện Nhân thuận tay cầm lấy túi thơm linh bảo không gian. Bởi vì chủ nhân đã chết nên ấn ký lưu lại trên linh bảo cũng mất đi hiệu lực, hắn chỉ cần thả một tia thần thức đã có thể chiếm đoạt quyền khống chế.
Thăm dò không gian bên trong, hai mắt Võ Thiện Nhân đột nhiên sáng ngời. Theo đó, ngoài một ít quần áo sạch sẽ và chút lương khô thì còn cất giữ một lượng lớn linh thạch cùng vô số nội đan linh thú. Kiểm tra một hồi, không ngờ đều là nội đan cấp ba, cấp bốn, số lượng lên đến bốn năm trăm viên.
Tất nhiên Võ Thiện Nhân không cho rằng chỗ này đều do một tay bóng đen diệt sát linh thú, mà nhiều khả năng đều nhờ vào việc cướp bóc, giết người mà có. Đáng buồn thay, tiền tài chưa có cơ hội sử dụng thì hắn đã phải vĩnh viễn nằm lại trong Tây Nguyên.
Bên cạnh đó, cũng ở trong túi thơm, Võ Thiện Nhân còn phát hiện thêm không ít đan dược cùng với hai khoả Tu Luyện Châu. Nếu là ngày trước thì chắc chắn hắn sẽ cực kỳ vui mừng, cơ mà tu vi lúc này đã đạt đến Tướng Cấp sơ kỳ, hiệu quả của Tu Luyện Châu đã mất, vì vậy chẳng còn hứng thú.
Thoát khỏi trạng thái long biến, Võ Thiện Nhân liền bỏ chiếc túi thơm vào trong Ngũ Hành Giới Chỉ, sẵn tiện lấy ra một bộ quần áo mới mặc vào.
Hàng Long Biến Thân Quyết vô cùng lợi hại nhưng có một nhược điểm khiến Võ Thiện Nhân dở khóc dở cười, đó là mỗi lần long biến đều sẽ… phá tan nát trang phục trên người, lộ cơ thể trần truồng như nhộng. Để giải quyết chuyện này, hắn quyết định sau khi trở về nội viện sẽ lập tức mua dự phòng sẵn vài ba trăm bộ quần áo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.