Chứng kiến tiến bộ thần tốc của Võ Thiện Nhân, lão Kim liền bật cười tán dương: “Đáng khen cho nhóc con! Chỉ với mười sáu ngày mà ngươi có thể lĩnh hội Phong Quyển Tàn Vân. Tuy chưa hoàn hảo nhưng có thể miễn cưỡng sử dụng được bộ thân pháp này. Lỡ như gặp phải linh thú quá mạnh, đánh không nổi cũng còn có cơ hội thoát thân.”
Nghĩ đến chuyện lão Kim trước nay luôn lo lắng cho mình, Võ Thiện Nhân trong lòng trào dâng cảm xúc ấm áp, từ sâu thẳm nội tâm có vạn lời muốn nói nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng, hắn đành thốt lên: “Lão ca ca. Cảm ơn!... Võ Thiện Nhân ta một khi đã nhận ân của người khác thì nhất định phải tìm cách báo đáp. Một ngày nào đó ta sẽ đưa người ra khỏi Ngũ Hành Giới Chỉ, quay trở về với thế giới bên ngoài.”
Hiếm khi thấy hắn nghiêm túc được như vậy, lão Kim cười ha hả, nói: “Chuyện đó thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như ngươi không quản nổi đâu.”
Võ Thiện Nhân bĩu môi, bộ dáng quay trở lại vẻ lưu manh, cười hắc hắc đáp: “Hừm! Lão già thối! Nếu không thể đưa lão ra ngoài, vậy thì ta sẽ tìm kiếm cho lão một lão bà ngực nở mông cong, sau đó đẩy vào Ngũ Hành Giới Chỉ cùng bầu bạn với lão. Nói nghe thử xem, mẫu người lão thích nhất là như thế nào? Cao hay thấp? Béo hay gầy? Đầy đặn hay mảnh mai?...”
Không thể để hắn tiếp tục luyên thuyên, lão Kim đành hắng giọng cắt ngang: “Khụ khụ… Nhóc con hỗn láo. Không được ăn nói linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-dai-de/1174762/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.