Hai người Lê Đình Mẫn và Thanh Hằng đã xuất hiện hồi lâu, nhưng kỳ lạ vẫn không thấy bóng dáng Lão Đại đâu hết.
Vị trưởng lão áo xanh khẽ chau mày, lên giọng gọi lần hai: “Hạng nhất… Lão Đại. Mau bước lên lĩnh thưởng.”
Lần thứ ba: “Hạng nhất… Lão Đại. Mau bước lên lĩnh thưởng.”
Lần thứ tư: “Hạng nhất… Lão Đại. Mau bước lên lĩnh thưởng.”
Lần thứ năm: “Hạng nhất… Lão Đại. Mau bước lên lĩnh thưởng.”
Đại điện im lặng như tờ. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Tuyệt nhiên không thấy ai ứng tiếng bước lên.
Trưởng lão áo xanh có chút tức giận, liền chỉ tay vào hai người Đỗ Quang và An Bình quát: “Hai người các ngươi lãnh trách nhiệm đi đón tân sinh. Tại sao ở đây lại không có… Lão Đại? Người đâu?”
Mỗi lần nhắc đến cái danh xưng Lão Đại, trưởng lão áo xanh phải ngập ngừng một hồi mới phọt được ra.
Đỗ Quang và An Bình đang đứng trong góc, nghe hỏi đến thì sợ tái mặt, mồ hôi vã hết cả người, vội quỳ sụp xuống nói: “Khởi bẩm trưởng lão, chúng đệ tử rõ ràng đã đưa hết người đến đây. Không thiếu một ai. Về việc ai là Lão Đại thì chúng đệ tử không rõ.”
Trong tình cảnh này, dù cho ăn gan hùm mật gấu thì hai người Đỗ Quang, An Bình cũng không dám nói láo.
Đúng lúc này, Lê Đình Mẫn đứng cạnh Thanh Hằng liền chắp tay lên tiếng: “Bẩm báo trưởng lão. Lão Đại vốn ở ngoại viện số tám cùng với đệ tử, nhưng danh tính của hắn là ai thì trước nay không ai biết. Thanh Hằng sư muội có thể xác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-dai-de/1174738/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.