Nhận được lợi ích bất ngờ, Võ Thiện Nhân không than ngắn thở dài nữa mà toàn tâm toàn ý bước nốt một ngàn bậc thang còn lại.
Đánh vật gần nửa buổi, rốt cuộc Võ Thiện Nhân cũng thành công vượt qua chướng ngại. Hắn bệt mông ngồi xuống đất, há miệng thở phì phò.
“Hộc… Hộc… Con bà nó! Mệt chết ta mất.”
Đợi thêm một lúc lâu sau, toàn bộ hơn hai ngàn tân sinh đều chính thức đặt chân lên đỉnh.
Qua một vạn bậc thang đau khổ, tình cảnh đám tân sinh trông có phần chật vật, đầu tóc rối bù. Có người đầu gối mềm nhũn như con chi chi, run lên bần bật.
Cũng may, trên đây địa hình bằng phẳng, mặt đất trải đá hoa cương, dưới ánh nắng hắt lên từng tia sáng muôn màu rực rỡ.
Nghỉ ngơi chốc lát, đoàn người lại tiếp tục hành trình. Theo chân Đỗ Quang, An Bình, chẳng bao lâu trước mắt mọi người hiện ra một hành lang uốn khúc, phù điêu hoa văn trông giống một con rồng khổng lồ, thân hình uốn lượn chạy thẳng lên chín tầng trời.
Võ Thiện Nhân còn đang mải mê ngắm nhìn thì bên tai chợt vang lên những tràng than thở của đám tân sinh.
“Ôi mẹ ơi! Nơi này không phải cũng sẽ giống như vạn bậc thang kia đó chứ?”
“Mệt quá! Ta không đi nổi nữa.”
“Chân ta sưng hết lên rồi đây này.”
“Đây chẳng phải là muốn giết người hay sao?”
“…”
Ở đây, tuy nói đều là hàng ngũ tinh anh nhưng có không ít cậu ấm cô chiêu. Bình thường ở nhà có người hầu kẻ hạ, cơm bưng nước rót dâng đến tận miệng. Vậy nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-dai-de/1174736/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.