Một thân tu vi Vương Cấp nhất thời bị phong bế. Trong ý thức của Hồ cô nương chỉ còn một biện pháp duy nhất để bảo vệ tấm thân trinh bạch. Đó là đánh chết nam nhân trước mặt. Không sớm xuống tay, một khi lâm vào dục cảnh thì khó mà khống chế.
Võ Thiện Nhân chưa kịp hành động đã thấy trên tay Hồ cô nương xuất hiện thanh kiếm quen thuộc. Nàng không nói không rằng, đâm mũi kiếm sắc bén về phía trước.
Võ Thiện Nhân lông tóc dựng đứng, vội lấy hết sức bình sinh lăn qua một bên.
“Mẹ kiếp! Nàng chơi thật sao? Ta trên đường bảo nàng thả xuống thì không chịu. Rõ ràng là do nàng cố tình đưa ta về đây. Ta coi chừng chính là ý đồ của nàng đó.” Võ Thiện Nhân vừa nói oang oang, vừa chạy tót ra hướng cửa động.
“Đáng chết! Mau đứng lại cho ta.” Hồ cô nương giận đến tím mặt.
“Hừ! Nàng nói ta đi là ta phải đi, đứng là ta phải đứng sao? Đôi chân vốn là của ta, đâu đến lượt người khác quản. Ta thích vậy. Nàng làm gì được ta?” Võ Thiện Nhân cố tình ngoắc ngoắc cái mông, thè lưỡi trêu ngươi.
Hồ cô nương cả giận, nhanh như cắt liền chém ra một kiếm nữa, nhưng vừa muốn vận động chân linh khí, lập tức độc tính phát tác khiến nàng lăn đùng ra đất, toàn thân run rẩy, mặt mày tái xanh như tàu lá.
Võ Thiện Nhân định chạy ra ngoài, chợt thấy một màn này, trong lòng liền giằng co dữ dội, rốt cuộc thử đánh tiếng: “Hồ cô nương. Vậy ta đi thật nhé!”
Đợi lúc lâu, Võ Thiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-dai-de/1174727/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.