Hầu phu nhân có ý muốn rèn giũa tính khí ngang ngược của nàng ta, bèn sai người đổi khẩu phần ăn của Khương Nguyễn thành cơm gạo tấm nấu với cám thô, giống như món cháo từng phân phát cho dân chạy nạn.
Cháo trộn cám và vỏ trấu, giống hệt thứ ta và tiểu khất cái từng nhận ở lều cứu tế năm xưa.
Chỉ là khi đó đựng trong bát vỡ, tô bẩn, một miếng nhỏ thôi cũng quý như vàng.
Ta và nàng, hai đứa trẻ con, ngồi đếm từng hạt cơm, ai cũng muốn ăn nhiều hơn, mà lại chẳng ai nỡ giành phần của người kia.
Giờ đây cháo đựng trong bát ngọc bích, trong vắt bóng loáng, ăn vào mềm dẻo mà vô vị.
Cháo này chẳng thơm chút nào.
Cháo muốn thơm, thì phải là lúc đói đến nỗi ruột gan sôi sục, giành được nửa bát từ tay đám khất cái, bị bảy tám người đuổi theo đ.á.n.h tới tấp.
Gậy gộc quất vào đầu gối, cái tát in trên mặt.
Phải nhân lúc chưa bị giật mất bát, vội húp một hơi lớn, nuốt cho sạch sẽ không chừa hạt nào.
Cháo nóng đến bỏng miệng phồng rộp, nhìn đám người kia đói đến nỗi mắt đỏ vằn, tức tối đập vỡ bát không còn gì trong đó rồi bỏ đi — khi ấy cười vang một tiếng, mới là thấy ngon!
Tiểu khất cái sợ ta bị trả thù, thường khuyên ta đừng quá tranh giành.
Nhưng không tranh, kẻ c.h.ế.t đói sẽ là ta.
Còn nàng, vì không tranh, mới uổng mạng như vậy!
Giờ bát cháo đã nguội lạnh, trong lòng ta cũng lạnh theo, mà lại đắng chát vô cùng.
Lúc này, nha hoàn Thúy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-ly/4820358/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.