Nhan Tịch lôi tay Claire vội đi vòng qua khoảng trống giữa các bàn, đến nơi liền xoay người cười với Claire
“Bốn năm đại học, cứ ngày lễ là tôi kéo bạn bè tới đây, chắc chắn cô ăn một lần sẽ không quên được, khắc cốt ghi tâm. ”
Claire thản nhiên cười, mím môi không trả lời mà cúi đầu nhìn tay Nhan Tịch vẫn nắm chặc tay mình như cũ, Nhan Tịch theo ánh mắt cô nhìn xuống, đỏ mặt rút tay lại, xấu hổ nhìn Claire.
Claire liếc qua Nhan Tịch, cởi áo khoác treo lên móc rồi ngồi xuống.
Nhan Tịch đứng xấu hổ một lúc lâu, xem ra nắm tay cũng có thể thành thói quen, nắm một lần sẽ bị nghiện, nhưng sao Claire không rút tay về? Này, cô ấy rốt cục cũng chịu xem tôi là bạn, Nhan Tịch kết luận rồi cười đến nỗi hai mắt híp lại thành một đường, kéo ghế ngồi xuống với Claire.
HIếm khi hai người thân thuộc vậy khiến Nhan Tịch cũng bớt khách sáo, ngẩng đầu nhìn Claire
“Tôi gọi món nha, đúng rồi, cô có không ăn được cái gì không? ”
“Không ăn tôm được, tôi bị dị ứng. ”
“ Ừm, ok. ”
Nhan Tịch quét mắt qua ba dòng đầu tiên, các món ăn sắc hầu như không có gì thay đổi, nàng giơ tay chọn một loạt các món rồi giao cho phục vụ đứng một bên, xoay người nhìn Claire cười híp mắt.
Claire nhìn nàng nhàn nhạt nói
“ Gọi nhiều vậy không thấy phí sao? ” . ngôn tình hoàn
“ Oái ……”
Nhan Tịch ngẩn ra, đâu phải lãng phí? Đây không phải vì tôi muốn cho cô thử món lạ sao. Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-ly-nguyet/190481/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.