"Mẹ, đây là..."
Nhan Tịch nhìn thẳng vào cái chai trong tay Nhan Mẹ, bà liếc nàng một cái, đi tới sô pha ngồi xuống, đặt chai đầy hạc giấy lên bàn cà phê.
"Sao, cô vẫn bịa chuyện để lừa người?"
Giọng nói của Nhan Mẹ có chút lạnh lùng, thân thể Nhan Tịch trở nên cứng ngắc, mím môi căng thẳng nhìn bà.
"Tiểu Tịch, ta không nghĩ ta là một phụ huynh cổ hũ, tại sao lại giấu?"
"Con không có……"
Nhan Tịch giải thích nhưng ánh mắt Nhan Mẹ lại có chút trách móc, nàng cắn chặt môi dưới không nói nữa.
"Chai này là do Nhiên Nhiên đưa cho ta."
Nhan Mẹ chậm rãi nói, Nhan Tịch gục đầu im lặng.
"Ba của cô đi bao lâu rồi, cô có nhớ không?"
Giọng của Nhan Mẹ có chút đờ đẫn, Nhan Tịch vẫn cúi đầu nhẹ giọng nói:
"Bảy tháng."
"Trong bảy tháng qua, cô đến thăm ông ấy bao nhiêu lần?"
"...là Nhiên Nhiên, cậu ấy..."
"Đúng vậy."
Nhan Mẹ khổ sở, khẽ thở dài nhìn Nhan Tịch.
"Con thích phụ nữ, ta đã biết từ lâu rồi. Chắc là bị tia hồng ngoại hay tia nào đó chiếu vào người nên xu hướng tính dục của con mới bất thường. Ta không trách, TV cũng từng nói đây cũng là do trời sinh như vậy".
"..."
"Ta cũng biết con thích người kia, lại càng không thể quản. Chỉ mong trái tim của con không cần bỏ qua nhiều người, trong mắt không cần chỉ một mình đứa nhỏ ấy."
Nhan Tịch gật đầu nhìn Nhan Mẹ.
"Con hiểu."
Trong khoảng thời gian này, nàng thực sự đã bỏ qua quá nhiều người.
"Cho con."
Nhan Mẹ thở dài đưa cái chai trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-ly-nguyet/1423827/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.