Chương trước
Chương sau
Bốn người Chử Thanh Hoan không kịp đề phòng, cũng không có cơ hội kịp uống thuốc giải, thân mình cứng đờ không thể động đậy, Cao tiên cô hạ đài, nhìn nhìn bốn người, nhẹ nhàng bước chân đến bên cạnh Vũ Tư Phượng, đưa tay chạm vào mặt nạ trên mặt chàng.
"Không được nhúc nhích." Chử Thanh Hoan đặt Phượng Hoa kiếm kề trên cổ Cao tiên cô, "Mặt nạ trên mặt chàng chỉ có thể là ta gỡ xuống."
Cao tiên cô che miệng:"Tiểu lang quân cùng tiểu lang quân? Nguyên lai nhị vị là đoạn tụ sao?"
Nói xong, mày đẹp bỗng nhiên nhíu lại, "Không đúng, ngươi không phải nam tử, trong không khí có hương vị của Huyễn Hình Phấn, ngươi là nữ nhân!"
"Đúng vậy!" Chử Thanh Hoan cười, "Thiếu Dương phái Thiếu chưởng môn Chử Thanh Hoan."
"Thật to gan!" Cao tiên cô giận dữ, "Cao Thị Sơn ta chưa bao giờ lưu nữ tử! Hôm nay chẳng sợ ngươi là cái gì Thiếu chưởng môn, ta cũng giết chết ngay."
Tay phải vung lên, bức Thanh Hoan lùi về phía sau vài bước, đang muốn tấn công tiếp, kim quang từ Long Triệt kiếm lóe lên, đã xuất hiện chắn trước Chử Thanh Hoan.
"Không được đả thương nàng!" Không có thoát khỏi khói mê, nhưng Tư Phượng vẫn theo bản năng triệu hoán ra Long Triệt kiếm bảo hộ Chử Thanh Hoan.
"Ai nha nha" Cao tiên cô nhìn nhìn hai người "Nguyên lai là một đôi tình nhân a!"
Vung tay lên, chỉ độc lưu lại một mình Chử Thanh Hoan đứng tại chỗ, không trung lại truyền đến thanh âm của Cao tiên cô.
"Nếu ngươi có thể tìm được tiểu tình lang của ngươi, ta liền đem hắn trả lại cho ngươi. Còn nếu chậm trễ, hắn có thể sống sót hay không ta không dám đảm bảo đâu nha?"
Chử Thanh Hoan tức giận không thể làm được gì, nhưng vẫn cố nén xúc động lại, chạy ra bên ngoài thả ra truyền âm phù, dặn dò Linh Lung, Toàn Cơ và Tiểu Ngân Hoa ba người trước không cần vào cửa, rồi xoay người đi sâu vào trong sơn động.
Sơn động quanh co ngoằn ngoèo, Chử Thanh Hoan thận trọng đi từng bước, cũng không biết đi được bao lâu, liền thấy bên cạnh một hồ nước một cố nhân, là Giao Nhân ngày đó.
"Ngươi như thế nào lại ở đây?" Chử Thanh Hoan hỏi, "Ngươi là bị Cao tiên cô bắt đến đây?"
Giao Nhân cười:"Tử Hồ bắt ta chẳng qua là vì muốn tra hỏi một số chuyện cũ trước kia của Thiên giới. Trước kia ta là Giao Nhân ở Đông Hải, ngẫu nhiên có một ngày ra ngoài giải sầu gặp được Tư Nhạc nữ thần, nữ thần thấy ta có vài phần y thuật, liền đem ta mang lên Thiên Đình, làm y quan bên người Chiến Thần."
"Tư Nhạc nữ thần rốt cuộc là nhân vật như thế nào?" Chử Thanh Hoan hỏi.
Giao Nhân sâu kín nhìn Chử Thanh Hoan, liếc mắt một cái:"Tư Nhạc nữ thần nguyên là nữ thần duy nhất tồn tại thời Thượng Cổ, là đệ nhất tuyệt sắc mỹ nhân của Tam giới. Nữ Thần yêu âm luật, một khúc 《 Phượng Vũ 》liền thu hút Phượng Hoàng bay đến, trừ cái này ra, còn có một thanh Thiều Vũ kiếm, khi ấy, Thiều Vũ kiếm khiến không biết bao nhiêu yêu ma kinh hồn táng đảm."
"Nàng lợi hại như vậy còn sẽ dấn thân vào luân hồi?"
Giao Nhân lắc đầu:"Chuyện Nữ Thần cùng Chiến Thần hạ giới ta không biết nội tình, chẳng qua, từ khi Nữ Thần cùng Chiến Thần hạ giới, ta đã bị bắt trở lại Đông Hải."
"Đúng rồi, còn không biết ngươi tên là gì?" Chử Thanh Hoan hỏi.
"Đình Nô, ta kêu Đình Nô!"
Chử Thanh Hoan tìm cái xe lăn đẩy Đình Nô, nếu đã gặp, không có lý do gì liền không cứu, hai người đi một hồi lâu, Đình Nô chỉ chỉ cái đình cách đó không xa:
"Nơi đó, chính là nơi đặt chân thân của Tử Hồ, Tử Hồ tu luyện ngàn năm, sớm đã có thể lấy thần hóa hình, tìm được chân thân liền có thể hạ phục."
Chử Thanh Hoan triệu hoán Phượng Hoa kiếm, trực tiếp đánh thẳng vào chân thân của Tử Hồ trong điện thờ nhỏ, điện thờ liền nổ tung, Cao tiên cô liền xuất hiện, từ trong sương khói đi ra.
"Là ngươi!" Nàng ta cười, "Thật làm khó người tìm được chân thân của ta, chỉ tiếc ngươi vẫn chưa tìm được những vị bằng hữu kia của ngươi, cả tiểu tình lang của ngươi nữa nha."
Chử Thanh Hoan cầm Phượng Hoa kiếm:"Ngươi, lặp lại lần nữa, ngươi nên suy xét rõ ràng câu tiếp theo muốn nói, tốt nhất là nên nói thật, bằng không, Phượng Hoa kiếm đủ để cho ngươi hôi phi yên diệt."
"Hắn đã chết, bị ta hút khô tinh khí rồi, thời điểm chết còn kêu tên của ngươi đó."
"Tốt!" Chử Thanh Hoan đem Phượng Hoa kiếm thu hồi, trong mắt hiện ra kim quang, lòng bàn tay lóe lên ngọn lửa kim sắc "Một lần tổn thương nên trả giá gấp trăm lần, nếu ngươi giết chàng, vậy ngươi liền dùng mạng bồi đi."
Ánh lửa thẳng tắp tấn công về phía Cao tiên cô, bức cho nàng ta không có biện pháp nhảy lên tường, muốn chạy trối chết.
"Cửu Huyền Chân Hỏa.......Qủa nhiên...."
Cửu Huyền Chân Hỏa không ngừng công đánh về phía Cao tiên cô, căn bản không cho nàng ta cơ hội thoát đi, cuối cùng một chiêu đánh trúng ngực Tử Hồ, trực tiếp đem nàng ta từ trên tường đánh rớt xuống.
"Đi tìm chết đi!" Chử Thanh Hoan giơ tay, đang muốn dùng Cửu Huyền Chân Hỏa trực tiếp thiêu Cao tiên cô, liền nghe thấy một tiếng gọi từ trong bóng tối vọng ra, tiếp theo liền cảm giác được có người cầm lấy cổ tay nàng.
Là Vũ Tư Phượng ba người bọn họ, thấy Tư Phượng, con ngươi tràn ngập kim quang trong mắt Chử Thanh Hoan lập tức biến mất, ôm chặt chàng.
"Làm ta sợ muốn chết, nàng nói đem các chàng giết chết, ta tức giận quá nên mới muốn lấy mạng nàng bồi mệnh."
"Tốt tốt" Vũ Tư Phượng sờ sờ đầu nàng, "Chúng ta không có việc gì!"
Chung Mẫn Ngôn khụ khụ một tiếng nhìn Cao tiên cô, Khổn Tiên Thẳng triền một cái liền gắt gao trói chặt lấy nàng ta:"Nói, ngươi rốt cuộc có hay không hại người? Ngươi tại đây rốt cuộc vì cái gì?"
Cao tiên cô quay đầu không nói, một bộ dáng chật vật nhưng lại không thèm quan tâm.
Bộ dáng này lại khiến Chử Thanh Hoan càng tức giận, nhiều năm như vậy, nàng giữ chức vị Thiếu chưởng môn Thiếu Dương phái, cho tới nay luôn là một người trầm tĩnh, ổn định.
Lúc này bị Cao tiên cô chọc đến phát giận, một chân giẫm lên ngực Cao tiên cô, "Nói hay không? Lại không nói ta liền đem ngươi lần nữa nếm thử mùi vị của Cửu Huyền Chân Hỏa!"
"Đau đau đau, ngươi trước tiên buông ra, ta liền nói." Cao tiên cô ăn đau hô.
Vũ Tư Phượng vội vàng kéo Chử Thanh Hoan lui về phía sau:"Được rồi, nghe một chút xem cô ta nói cái gì, chú ý hình tượng, Mẫn Ngôn còn ở bên cạnh."
Chử Thanh Hoan trừng mắt liếc Chung Mẫn Ngôn một cái, "Ta xem hắn dám nói ra ngoài?!"
Chung Mẫn Ngôn nuốt nuốt nước miếng, không dám nha, đích thị không dám đâu, sư tỷ ai dám chọc nàng?! Trở về nhất định sẽ bị bắt luyện không dưới một trăm lần Dao Hoa kiếm pháp đâu?
"Ta ở chỗ này là vì canh giữ Xích Định Hải dưới chân núi Cao Thị, bởi vì nơi đó đang giam giữ một người, ta nghĩ muốn cứu chàng ra." Tử Hồ nói.
Đình Nô thở dài, nhìn nhìn Chử Thanh Hoan, "Vô Chi Kỳ kia khi nào nói yêu ngươi? Trái tim của hắn ở Ma giới ai không biết là luôn đặt trên người Tư Nhạc nữ thần? Ngươi cần gì phải khổ như vậy?"
Ánh mắt Cao tiên cô trầm xuống:"Đúng, Tư Nhạc nữ thần là Thượng Cổ chi thần, thân phận tôn quý, nhưng đã một ngàn năm, nàng còn không phải đã mất tung tích sao? Chỉ cần có thể gom đủ bốn chiếc Linh Thìu, cứu được hắn ra ngoài, hắn khẳng định lấy thân báo đáp ta."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.