“Nếu còn có ngày mai, em sẽ lại dạo bước cùng anh
Ngắm bông tuyết rơi vào những ngày đầu mùa
Anh nhìn em rồi lại bông đùa
Mọi lỗi lầm rồi sẽ được thứ tha
Nếu còn có ngày mai em sẽ ở bên cạnh anh
Nắm chặt tay anh đi từ đông qua hạ
Anh sẽ là…sẽ là tất cả!
Thế giới vui vầy trong trái tim của em…!
…
Nếu như còn có ngày mai”
Tôi và anh Dương đáp xuống sân bay vào một buổi chiều cuối đông trời ảm đạm, những cơn mưa phùn lất phất, lạnh lẽo như giăng kín, bủa vây cả đất trời…!
Cuối đông rồi mà sao những cơn gió vẫn lạnh buốt!
Chúng tôi trở về thung lũng Lưu Ly ngay sau đó, tôi và anh Dương đã chuẩn bị ọi tình huống xấu nhất có thể xảy ra với ba tôi! Anh Dương bảo với tôi cứ để anh ấy lo, tôi không cần phải nói gì cả, anh ấy sẽ nói cho ba hiểu mọi chuyện, nhưng tôi vẫn cứ lo lo!
Chỉ tới khi, tôi nhìn thấy sự lặng im của ba, đôi mắt ông cứ đăm đăm nhìn về một phía, thì tôi biết rằng ba đã hiểu rõ mọi sự! Tôi lo lắng nhìn ông, những vết nhăn hằn lên dấu vết của thời gian, như hiện rõ trên khuôn mặt ông, cả cuộc đời trải qua bao sóng gió, tưởng rằng tới cuối đời ông sẽ sống nốt những tháng ngày bình an, ấy vậy mà giờ đây tôi lại nhìn thấy sự đau khổ, lo lắng hiện rõ mồn một lên gương mặt của ba. Tôi hối hận lắm!
Ba khóc! Tôi thì ôm chầm lấy ông, tôi không muốn cho ông phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-ly-mong-manh/929949/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.