Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20
Chương sau
Duy Khi con người ta đau khổ và tuyệt vọng, thông thường người ta tìm cách để giải khuây cho mình bằng việc đắm chìm vào một thứ gì đó để lãng quên đi, như rượu chẳng hạn… Chưa bao giờ anh cảm thấy cuộc sống của mình tồi tệ đến như vậy… Duy luôn nói cười vui vẻ, như để khỏa lấp đi những nỗi niềm trong lòng, từ lúc bé anh đã như thế rồi, mỗi lần buồn anh thường trốn ở một nơi nào đó, tự gặm nhấm nỗi đau, nếu chia sẻ với ai thì chỉ có cha Pie thôi. Nhưng hôm nay anh không muốn đến gặp cha, anh đi tới quán bar…tìm rượu. Nốc hết ly này tới ly khác nhưng thể nào giúp anh quên đi được, thậm chí nó toàn tác động ngược trở lại, những đau đớn như thể bị rượu làm cho vết thương khoét sâu hơn vậy… Lần đầu tiên trái tim nhỏ bé nơi anh, biết cái cảm giác nhớ mong, thương yêu, chờ đợi một người con gái. Từ trước tới nay chưa một cô gái nào làm cho trái tim anh rung động ngoài Lưu Ly, lần đầu tiên gặp cô ấy, anh đã tự nhủ với mình rằng: “Đây là người con gái định mệnh của đời anh” Khi ở bên cô ấy, cảm giác yêu và được yêu cứ len lỏi trong trái tim của anh. Biến mùa đông lạnh giá của Cleveland trở nên ấm áp hơn bao giờ hết! Nhưng khi không còn ở bên cạnh cô ấy nữa, mọi thứ đều sụp đổ, trái tim chan chứa những yêu thương trước đây trở nên sướt sát, ứa máu! Cô ấy đến với cuộc đời anh như một vì sao vậy, vì sao sáng lên thứ ánh sáng ảo diệu trong bầu trời đêm đầy mênh mang, tăm tối, nó thắp lên trong anh những hy vọng để cứu rỗi anh khỏi những hố đau của quá khứ…Ấy vậy mà giờ đây, nó vụt tắt, vụt tắt theo cách vô tình nhất, phũ phàng nhất…thả rơi anh chơi vơi, mênh mang giữa nỗi cô đơn ngập ngụa trong đáy lòng! Không một lời giải thích, biện hộ, không một lý do để chia xa. Cô ấy cứ bước đi, bước đi vô tình…Anh cần một lời giải thích? Anh đã làm gì sai? Tại sao lại xa anh? Cô ấy không thích anh, vì coi anh là người thay thế? Tình cảm cô ấy đối với anh chỉ như cái cảm giác một cơn gió thoảng qua xa xôi vọng về, chẳng để lại ấn tượng gì? Vậy đó, cô ấy đâu cho anh một lý do, cô ấy đâu ở đây để trả lời tất cả những câu hỏi đó! Chỉ mình anh ở đây với men rượu chếnh choáng ngấm sâu tận tâm can. Anh loạng choạng bước ra khỏi quán bar bước đi trên con đường tưởng chừng như dài vô tận, những cơn gió lạnh buốt cứ bám riết lấy đôi chân anh! Anh tới nhà, xô mạnh vào cách cửa gỗ khiến nó bật mở, anh loạng choạng bước vào trong phòng khách tăm tối, rồi anh lê từng bước lên cầu thang để lên phòng ngủ. Căn nhà rộng rãi và có khá nhiều phòng nên có lẽ khi men rượu đã ngấm vào người rồi, anh không thể phân biệt được đâu là phòng của anh hay phòng của ba và những phòng bỏ trống khác. Anh xô đại vào một phòng nào đó, mặc kệ ngủ ở đâu chẳng được… Rồi anh va phải vài thứ lỉnh kỉnh để trong căn phòng, anh bực mình dùng chân đá văng chúng ra khắp phòng. Anh cũng nhận ra đó là một thùng các-tông khá lớn để đựng một vài thứ bỏ đi nào đó. Anh ngồi phịch xuống giữa căn phòng, rồi nằm dài ra. Ánh sáng yếu ớt cuối ngày rọi vào căn phòng, tạo nên không gian mờ ảo. Anh dùng tay quờ quạng một cách vô tình…rồi anh vơ lấy một vài thứ gì đó vương vãi ra từ chiếc thùng các-tông mà anh dùng chân đá vào khi ban nãy. Có thể đó là vài thứ linh tinh mà ba anh bỏ đi, từ trước tới giờ anh chưa bao giờ bước vào trong căn phòng bụi băm này cả, thi thoảng anh để ý thì có thấy ba anh đi vào căn phòng này, đóng chặt cửa lại ở trong đó khá lâu, rồi mới bước ra. Anh cũng không bao giờ để ý xem ba đang làm cái quái quỷ gì trong đó… Anh đưa tay ra chỗ có ánh sáng hắt vào để xem xem đó là những thứ gì, một vài tấm thiệp và một album ảnh cũ kỹ. Anh liền mở ra xem, có rất nhiều bức ảnh, nhưng đa phần xuất hiện trong những bức ảnh đó là hình ảnh của một người phụ nữ trông rất xinh đẹp… Anh đứng lên, bật đèn! Ánh sáng bao khắp cả căn phòng sáng chưng, anh ngồi xuống xem tiếp Anh ngắm nhìn một tấm ảnh, chụp người phụ nữ xinh đẹp đó bên cạnh bà ấy là một đứa trẻ trông nhỏ thó, nhưng đôi mắt rất trong và đẹp, đôi mắt cậu bé rất giống với đôi mắt của mẹ mình. Anh lật ra mặt sau và thấy có dòng chữ bị nhòe đi nhưng vẫn đọc được, dòng chữ được ghi rất ngay ngắn: “Mừng sinh nhật lần thứ 6 của con … …. yêu con nhiều – Pi” Anh lặng im vài giây, rồi vội vàng đứng lên lục tung tất cả những thứ ở trong thùng các-tông đó, những món đồ chơi dành cho trẻ con, những quyển sách cũ kỹ đã sờn gáy, vài chiếc lược bị gãy mất răng và đặc biệt còn có một quyển nhật ký màu đen…. Anh cầm lấy, ngồi tựa lưng vào chiếc tủ ở góc phòng, giở từng trang và bắt đầu đọc Những dòng chữ ngay ngắn hiện dần ra trong những trang sách trắng đã ngả sang màu ố vàng: Nhật ký của mẹ, ngày 31 tháng 10… “Ngày 31 tháng 10, là một ngày có ý nghĩ vô cùng quan trọng đối với mẹ, ba và cả con nữa. Đó là ngày con cất tiếng khóc chào đời, ngày đánh dấu con đến với cuộc sống tươi đẹp này, ngày con nhìn thấy chúng ta, ngày mà con khóc còn chúng ta cười trong niềm vui sướng vô hạn. Suốt chín tháng mẹ mang con bên mình, mẹ cảm nhận được những tâm tư của con, thậm chí mẹ còn đoán được con đang nghĩ gì và con muốn nói gì! Khi còn ở trong đó, chắc con háo hức lắm, khi nghe mẹ và ba kể những câu chuyện về vùng đất bình nguyên nắng gió chan hòa của chúng ta, về thung lũng hoa Lưu Ly xinh đẹp và nhiều thứ hay ho khác nữa. Và điều quan trọng hơn cả đó là con muốn nhìn thấy gương mặt đẹp trai của ba, muốn nhìn thấy nụ cười hiền khô của ông ấy, muốn được ông ấy ôm vào lòng, thơm nhẹ lên đôi má của ông ấy… Khi con chào đời mẹ quyết định đặt tên con là Bình Nguyên, gắn liền với vùng đất xinh đẹp của chúng ta. Nhưng ba chẳng bao giờ gọi tên con là Nguyên, ông ấy cứ thích gọi con với cái tên Pi, mẹ đoán rằng ông ấy rất hâm mộ và quý mến cậu bé tên là Pi, trong cuốn tiểu thuyết “ Life of Pi”của nhà văn người Canada- Yann Martel” Nhật ký của mẹ, ngày 1 tháng 8… “Năm con 3 tuổi, mẹ gửi con học ở một trường mẫu giáo tư thục. Các cô giáo ở đó, khen con rất ngoan ngoãn và đáng yêu, lại còn có năng khiếu về âm nhạc và hội họa nữa. Điều đó làm ba mẹ rất tự hào về con, con biết không? Gắng lên con trai ngoan của ba mẹ nhé, chúng ta luôn ở bên cạnh con, tin tưởng con” Nhật ký của mẹ, ngày 5 tháng 9… “Năm con 6 tuổi, là năm con bước chân vào lớp Một. Ngày ba mẹ đưa con tới tựu trường, con khóc dữ lắm. Khi được hỏi: Tại sao con lại khóc? Con đã mếu máo trả lời rằng: Con sợ đi học, sợ phải xa bố mẹ, con muốn ở nhà chẳng muốn đi đâu cả. Khi ấy mẹ nhìn con, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con và dắt tay con vào lớp học Đừng sợ hãi con trai à, đây sẽ là thử thách đầu tiên của cuộc đời con, và mẹ tin con sẽ vượt qua. Gắng lên chàng trai ngoan của mẹ” Nhật ký của mẹ, ngày 31 tháng 10… “Ngày 31 tháng 10 năm con 6 tuổi! Nếu như theo phong tục của người phương Tây họ quan niệm đó là ngày lễ Halloween, lễ hội hóa trang thành ma quỷ và những thứ quái dị, nhưng chúng ta ở Việt Nam nên ngày đó không mấy được chú ý, nhưng đối với con, mẹ và cả ba nữa, đó là một ngày ý nghĩa, ngày sinh nhật con đó con yêu! Ba mẹ tổ chức cho con một bữa tiệc nho nhỏ, không mời ai cả chỉ gia đình chúng ta thôi, chú của con ở xa nhưng chú cũng gửi cho con rất nhiều món đồ chơi thú vị. Còn ba mẹ thì muốn tặng con những món quà ý nghĩa hơn, ba tặng con quyển sách về thiên văn còn mẹ lại tặng con cuốn “Những tấm lòng cao cả” của nhà văn người Ý- Edmondo De Amicis. Con đã rất thích thú! Rồi sau đó ba còn lấy máy ảnh ra chụp ảnh kỷ niệm, điều đáng ngạc nhiên là con lại rất sợ chụp ảnh, con không thích chụp ảnh. Ba năn nỉ mãi con mới chụp chung với mẹ một tấm, rồi mẹ lại chụp cho con với ba một tấm nữa. Sau mỗi lần sinh nhật hay dịp vui nào đó, cả nhà ta đều chụp ảnh, sau này sẽ làm nên một album kỷ niệm của gia đình chúng ta” Nhật ký của mẹ, ngày 17 tháng 3… “Năm con 7 tuổi, có lần mẹ dẫn con đi chơi ở trong thung lũng Lưu Ly vì tháng 3 là mùa hoa Lưu Ly bắt đầu nở rộ. Con đã hỏi mẹ rằng: “Tại sao mẹ lại thích hoa lưu ly?” Mẹ đáp: “Vì hoa lưu ly thể hiện cho sự thủy chung” Con hỏi lại: “Nghĩa là như thế nào ạ?” Mẹ xoa đầu con nói rằng: “Như sau này mẹ có rời ba đi tới một nơi xa xôi, như thiên đường chẳng hạn thì mẹ vẫn luôn nhớ tới con nhớ tới ba, con và ba cũng luôn nhớ tới mẹ” Con không nói gì thêm chỉ khẽ cười. Rồi sau đó chúng ta đi dạo quanh cánh đồng hoa lưu ly rộng lớn, hoang vắng như chẳng có mặt ai ở đó, ngoài chúng ta. Nhưng khi đi tới một gốc phong già, có một nữ họa sỹ và một đứa bé gái đang ở đó, người phụ nữ ấy đang vẽ một bức tranh phong cảnh, còn đứa bé gái vẫn chăm chú nhìn vào từng cử chỉ, động tác của mẹ mình. Rồi chúng ta làm quen với họ, mẹ cũng am hiểu một chút về hội họa nên nói chuyện rất vui, người phụ nữ đó thật tài hoa, còn đứa con cô ấy thì trông rất đáng yêu… Khi ra về con đã nói với mẹ rằng, lên cấp hai con sẽ không học ở trường trên thị trấn nữa, con sẽ chuyển về nơi đây để học, mẹ hỏi con có chuyện gì sao? Con im lặng, mẹ thì mỉm cười!” Nhật ký của mẹ, ngày 17 tháng 12… “Năm con 8 tuổi, mẹ bắt đầu cảm nhận được những điều bất thường trong cơ thể của mình. Vào những ngày mùa đông lạnh lẽo, khi đêm trở xuống mẹ chẳng tài nào ngủ được, mẹ ho nhiều lắm, có những đêm mẹ phải chạy ra ngoài vườn hoa để ho vì mẹ không muốn đánh thức giấc ngủ của ba và của con. Ba lo lắng cho mẹ, con cũng vậy! Con còn bắt mẹ phải uống thuốc, uống thật nhiều để mau khỏi bệnh. Mẹ vui lắm, rất vui. Rồi mẹ sẽ khỏe lại thôi con trai yêu quý à…!” Nhật ký của mẹ, ngày 4 tháng 1…Năm con 9 tuổi “Con trai à! Con còn quá nhỏ để có thể hiểu được những câu chuyện mà người lớn nói với nhau! Mẹ mắc một chứng bệnh khó chữa, không bác sỹ, không phương thuốc nào có thể giúp được mẹ cả, khi mẹ cảm thấy cái chết đang rất gần kề mình! Cái cảm giác đó, khủng khiếp lắm con à! Và mẹ cũng tiếc nuối nhiều điều lắm, bởi có quá nhiều điều mẹ vẫn chưa làm được! Mẹ muốn nhìn thấy con trưởng thành, rồi mang về giới thiệu cho mẹ một cô bạn gái xinh xắn, giỏi giang, rồi sau đó hai đứa sẽ cưới nhau và sinh ra cho mẹ những đứa trẻ xinh xắn nhất trần đời. Mẹ muốn đi cùng ba tới điểm cuối của cuộc đời, bởi mẹ nợ ba quá nhiều thứ con à, sau này lớn lên con sẽ dần hiểu thôi… …Nhưng đó sẽ chỉ là những mong ước của mẹ mà thôi, sự thực là mẹ vẫn phải ra đi, tới một nơi xa lắm,mà người ta gọi đó là thiên đường! Con biết tên của mẹ là Lưu Ly, mẹ thích hoa lưu ly, mẹ mê đắm loài hoa mong manh đó. Và trong tất cả những truyền thuyết về hoa lưu ly mà mẹ kể cho con nghe, có rất nhiều câu chuyện …chuyện về anh chàng hiệp sỹ, về người anh trai, về người lữ hành lạc vào khe núi…Nhưng tất cả những câu chuyện đó đều toát lên một ý nghĩa duy nhất đó là: “Xin đừng quên tôi” Mẹ biết dù mẹ có đi đâu, tới nơi xa xôi nào, thì ba và con sẽ không bao giờ quên mẹ đâu, sẽ luôn nghĩ về mẹ, nhớ tới mẹ. Những tháng ngày bên con, bên ba là những tháng ngày bình an, hạnh phúc nhất của cuộc đời mẹ. Con trai yêu quý! Đừng bao giờ cãi lời ba nhé, vì ông ấy đã cho con cả một cuộc đời. Hãy luôn nhớ tới điều đó! … Ôi…mẹ đã nhìn thấy thiên đường rồi! Yêu ba! Yêu con nhiều lắm! Vĩnh biệt…!” Ở cuối cuốn nhật ký, có vài ba bức ảnh kẹp ở đó, vẫn là hình ảnh của người phụ nữ xinh đẹp, đáng thương ấy…nhưng có một bức ảnh khác, một bức ảnh mới hơn, bức ảnh chụp một cô bé xinh xắn trên tay cô bé nâng một chú mèo nhỏ màu xám. Đằng sau bức ảnh đó, cũng ghi một dòng chữ nhỏ nhắn, ngay ngắn: “Tặng Pi, bức ảnh này nhé… ….vì cậu đã luôn giúp tớ trong thời gian qua” -Lưu Ly- Anh ngồi lặng yên trong căn phòng, mọi thứ im ắng đến lạ thường… Phải chăng những ký ức bị chôn vùi đã dần được hé mở…! *** Chiếc xe ô tô đỗ xịch trước cánh cổng. Người đàn ông lặng lẽ bước vào phòng khách, bật đèn lên: – Chào ba… – Duy …con… – Tôi không phải là Duy. Tôi là Dương Bình Nguyên! … Người đàn ông lặng người đi, chiếc cặp trên tay ông rơi phịch xuống đất…
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20
Chương sau