Sau ngày mẹ mất, tôi tự hứa với bản thân mình là sẽ không buồn phiền nhiều nữa, vì tôi là Lưu Ly mạnh mẽ mà. 
Tôi vẫn sẽ đi học, sẽ đi chơi, vẫn sẽ vẽ, vẽ thật nhiều là đằng khác. Tôi luôn tâm niệm rằng mẹ luôn ở bên cạnh tôi, luôn luôn dõi theo tôi, bất cứ lúc nào, bất kể ở đâu. 
Tôi luôn tỏ ra mình cứng rắn mạnh mẽ, nhưng tôi vẫn thường xuyên bị lũ con trai cùng lớp trêu chọc, chúng chọc ghẹo tôi từ những cái nhỏ nhất mà chúng luôn coi đó là đồ dị hợm, bỏ đi. Có lúc chúng giằng lấy những bức tranh từ tay tôi, những bức tranh đó tôi vẽ để cảm ơn bác bảo vệ đã cho tôi vào trường khi tôi đi học muộn, hay vẽ tặng cô lao công đã giúp tôi dọn dẹp đống rác mà khi tôi bị cô giáo phạt. 
Những cậu nhóc luôn vô tâm vậy mà! Khi còn nhỏ chúng luôn có những hành động quái đản và chúng chẳng bao giờ thèm để ý đến cảm nhận của những người xung quanh, chúng luôn ham chơi và thích sự mới lạ. Đôi lúc chúng không biết rằng chính từ những hành động đó sẽ gây ra sự tổn thương cho những người khác, cho những cô gái yếu đuối luôn tỏ ra mạnh mẽ như tôi. 
Tôi biết, rồi những đứa trẻ ngỗ nghịch đó, cũng sẽ lớn lên và trở thành những chàng trai tốt, những người đàn ông tốt như anh Dương, như ba của tôi. Nhưng biết khi nào mới tới ngày đó đây? 
Sự thực là bây giờ tôi vẫn là nạn nhân của những trò đùa vô bổ đó! Có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-ly-mong-manh/929934/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.