Thời gian dường như quay trở lại thuở thiếu niên của Ryan.
Borg ăn uống no đủ biến trở về hình rồng, cái đuôi vung lên vẩy xuống.
Ryan không hề động đậy nằm trên y phục của mình, trên làn da trắng như bạch ngọc đầy dấu vết tình sự, toàn thân dính đầy dịch thể lộn xộn, trên khoé miệng cũng còn đồ vật sót lại của Borg. Thậm chí Borg ngồi sát bên cạnh cậu cũng có thể ngửi được trong hơi thở của cậu mang theo mùi tanh.
Trong suốt mấy ngày nay, tóc Ryan dài ra không ít, mái tóc quá dài tựa như một cái kén vàng bao bọc lấy cậu.
—— Em ấy bây giờ nhìn như một khối ngọc dương chi (*) được bọc trong tơ lụa cao cấp. Borg nghĩ.
(*) Là một loại ngọc thạch trắng như mỡ dê.
Ryan vừa ngủ một giấc, lúc ngồi dậy phát hiện Borg vẫn đang nhìn mình.
“Anh làm sao vậy?” Ryan xoa mắt nói, “Em phải trở về một chuyến. Không thôi không xuất hiện ở cung điện chừng mấy ngày sẽ có vẻ rất kỳ quái.”
“Thế nào ta lại cảm giác em chỉ ở đây có mấy tiếng.”
“Mấy tiếng đủ cho anh làm nhiều lần như vậy?”
Hai tên bị giam cấm bế quan không phân biệt rõ thời gian lười biếng tranh luận vài câu, Borg đột nhiên nói: “Lần này em muốn đi mấy chục năm?”
“Ta cảm thấy ta có lẽ không có nhiều kiên nhẫn như vậy.” Hắc long nói.
“Sẽ không.” Ryan bảo đảm nói, “Ngày mai em sẽ đến.”
Borg chăm chú nhìn chằm chằm Ryan. Đột nhiên hắn ngồi xuống, tha Ryan đến bên cạnh mình nói: “Đưa tay cho ta.”
Ryan chìa tay trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen/1751431/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.