Một tuần sau, Harry trở lại Hogwarts.
Đương nhiên, cậu nhận được hoan nghênh nhiệt liệt từ học trò Nhà Slytherin. Nhưng Harry chú ý thấy, khi rất nhiều bạn học nhìn cậu, đáy mắt như có thêm điều gì đó. Harry không nhận ra đó là gì, dù cậu đều cảm thấy không thích với ánh mắt của người khác, nhưng cậu ngạc nhiên mình lại quen với những ánh mắt đánh giá như thế này.
Harry nói phiền não của mình cho Snape, sau khi nghe xong, trong nhất thời Snape không biết nên nói gì. Anh nhìn Harry vẫn còn chôn đầu trong ngực mình không chịu lên, mấy ngày nay tới giờ, Harry càng thích làm như vậy, mà Snape cũng càng ngày càng quen để Harry ở trong lòng mình tìm một tư thế thoải mái chứ không phải cứng ngắc đẩy cậu ra – vươn tay khẽ vuốt tóc Harry, nhẹ giọng nói, “Ngoan, đừng nghĩ nữa.”
Làm sao anh nói cho Harry chứ? Nói cho Harry rằng trước kia cậu cũng trải qua một cuộc sống bị người khác nhìn chằm chằm vào mình sao? Ôi, thôi đi, anh vẫn để cho nhóc con này một ít ngày an ổn, không phải miên man suy nghĩ.
Ngài Slytherin đã công bố thân phận của Harry ra ngoài, nghe nói giới phù thủy cũng gợn sóng mới, sau khi Dyers không có quyền kế thừa thì gia tộc Slytherin hiện tại người thừa kế có hy vọng nhất cũng chỉ có thể là con nuôi của tộc trưởng, cũng chính là Harry.
Tuy gia tộc Slytherin không cần dòng máu trực hệ mới có thể kế thừa, dòng máu chi thứ nếu có năng lực thì cũng có thể kế thừa gia tộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-ngan-nam/2039424/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.