Học kỳ mới bắt đầu khiến Hogwarts náo nhiệt hơn hẳn, vì ‘lời dặn’ của Godric mà Severus vẫn đảm nhiệm chức giáo sư độc dược của Hogwarts, mà Godric thực vô sỉ mà tiếp tục nhàn rỗi.
Nhưng không thể không nói, sau khi dạy bọn nhỏ độc dược, quả thật anh hiểu biết hơn về độc dược niên đại này.
Madtyna trở thành trợ giáo của anh, nhưng cô nhóc cũng tự do Godric dạy dỗ – dù sao cô nhóc vẫn chưa trưởng thành nên cô còn phải học tập nhiều.
Các học trò Hogwarts thích vị trợ giáo hiền lành mà thông minh này, tuy họ cảm thấy bội phục vì tri thức của Snape nhưng không thể nghi ngờ Madtyna được các học trò yêu thích hơn vì tính cách của cô.
Kể cả Harry vốn rất bài xích người lạ.
Snape đứng không xa hồ Đen, nhìn Harry cùng Dyers, Madtyna chơi đùa. Anh cảm thấy dường như anh lại nhìn thấy được một con sư tử hoạt bát không sợ chết ở thế giới ngàn năm sau kia.
Nhưng điều này không hề xấu. Snape nói với mình. Harry cuối cùng không thể ở mãi bên cạnh mình được, cậu cần bạn bè, cần bạn bè đồng lứa. Vì thế vốn lo lắng Harry không thấy anh sẽ không được tự nhiên, Snape xoay người rời khỏi nơi này.
Bên hồ Đen, Harry đang cười rất tươi, cậu thích cảm giác nguyên tố pháp lực bay chung quanh mình, cảm thấy rất thân thiết.
“Dạ.” Harry gật gật đầu, “Nơi này chơi rất vui.” Cậu nói xong, lại đứng lên chạm vào.
“Mình không ngờ Harry lại có lực tương tác pháp thuật như vậy, không hề xung đột.” Madtyna lui về cạnh Dyers, nhìn Harry ở nơi đó xoay vòng, bề ngoài có vẻ như Harry đang tự chơi tự đùa, nhưng họ biết cũng không phải vậy.
“Vốn Harry cân bằng nguyên tố pháp lực nhưng sau khi thêm máu của ba mình vào thì lực tương tác bị đánh vỡ, em ấy phải mất rất nhiều thời gian học tập pháp thuật hắc ám. Trong lúc này em ấy dần dần có thể tự mình nắm giữ nguyên tố pháp lực trong không khí, hơn nữa sau đó cha cậu lại vì hoàn thành tẩy tủy trong cơ thể Harry mà thêm máu mình vào, lực tương tác nguyên tố pháp thuật trong cơ thể Harry lại cân bằng, mà còn tăng lên một bậc.” Harry hiện tại đã có thể bắt được nguyên tố hắc bạch pháp thuật trong không khí mà còn đùa nghịch với chúng.
“Thật sự không ngờ, Harry lại có vận may tới vậy.” Madtyna hâm mộ nói.
“Tina, Harry cũng không may mắn,” Dyers khe khẽ thở dài, “Đứa nhỏ này vào Hogwarts một năm nhưng sự cố gặp phải còn nhiều hơn cả tổng nhóm Slytherin cùng năm.”
“Ôi!” Madtyna mở to hai mắt, “Đứa bé này… xui xẻo vậy sao?”
“Cậu ở lại đây một thời gian nữa thì cậu có thể thấy được.” Dyers nhẹ nhàng thở dài.
Nhưng ngoài dự đoán của Dyers, hai tháng tiếp theo, trên người Harry cũng không xảy ra chuyện gì, cậu càng thêm sáng sủa, đùa nghịch với rất nhiều người. Tính cách Gryffindor trên người dần dần lộ ra, cậu bắt đầu thích đùa dai, người bị trúng khóc cũng không được mà cười cũng chẳng xong, nhưng lại không thể nào trách cậu được.
Harry bên này không sao, ngược lại thư từ gia tộc Prince gửi tới mấy lần đều gửi cho Snape, dường như là lời mời gì đó.
Mấy lần trước Snape không đi, nhưng mấy lần sau thì lại đi, khi trở về vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt nên không ai biết anh tới bên kia đã gặp chuyện gì.
Mà trong khoảng thời gian này, sự thay đổi duy nhất đó là Harry bỏ đi bóng ma, không hề sợ hãi những người khác nữa.
Snape thở ra một hơi đồng thời lại thoáng mất mát.
Anh rõ ràng mình có tình cảm gì với Harry, cũng biết mình không muốn trốn tránh tình cảm này.
Nhưng Harry thì sao?
Harry ỷ lại mình, có phải là một thói quen hay không?
Sau khi Harry khôi phục ký ức, chỉ cần nghĩ tới mình đã từng ỷ lại lão dơi già mình đã từng chán ghét nhất mà cảm thấy ghê tởm hay không? Chính mình cũng có thể làm ba của cậu mà.
Nếu Harry như vậy, anh nên làm gì đây?
Anh không hy vọng Harry chỉ ở kề anh, vì Harry cần bạn bè, nhưng lòng anh lại hy vọng Harry có thể ở bên cạnh anh, chỉ thuộc về một mình anh, hai tâm trạng mâu thuẫn này tập trung lại cùng một chỗ, làm anh vô cùng phiền toái trong thời gian này. Vì thế đối với tình huống Harry không hề chạy tới bên mình trong hai ba ngày, Snape lựa chọn mở một con mắt nhắm một con mắt.
Anh cần thời gian để suy nghĩ kỹ về tình cảm mình đối với Harry, cũng cần thời gian để nghĩ xem anh nên làm thế nào.
“Sarah, chúng ta có cần giúp thầy ấy một phen không?” Hôm nay, khi Snape lại nhận được lời mời của gia tộc Prince mà đi ra ngoài, Godric nằm trên vai Salazar hỏi, “Thầy ấy mỗi ngày đều chạy ra ngoài cũng không phải cách.”
“Thầy ấy chỉ đang lo lắng nếu Harry khôi phục ký ức sẽ không để ý tới mình thôi.” Salazar nói, “Để bản thân thầy ấy nghĩ kỹ đi.”
“A… Được rồi, nhưng cũng không biết gia tộc Prince luôn mời Severus ra ngoài làm gì nữa.”
Mời Severus đi làm gì sao?
Đương nhiên là bồi đắp tình cảm rồi.
Alves vẫn không từ bỏ kéo Severus trở lại gia tộc mình, nhưng dù ông cưỡng bức hay dụ dỗ, ám chỉ thế nào thì đối phương vẫn thờ ơ, khiến mỗi ngày Alves đều thở dài với Phany.
Mà vì sao Snape lại đồng ý lời mời đến chứ?
Đầu tiên là vì không muốn đứng trong Hogwarts nơi có bóng dáng Harry, anh cần nơi khác để bình tĩnh lại, thứ hai Alves vì mời Snape tới mà lấy danh là nghiên cứu độc dược mới.
Là một bậc thầy độc dược, làm sao có thể bỏ qua nghiên cứu độc dược mới chứ?
Đây là nguyên nhân mà Severus xuất hiện ở biệt thự Prince.
Nhưng hôm nay tới đây lại xuất hiện một ngoài ý muốn nho nhỏ.
“Tiểu thư Black đột nhiên tới thăm, không biết là vì sao.” Trong đại sảnh, Alves và vợ Phany Prince đang ngồi, nhìn cô gái xinh đẹp hơn hai mươi tuổi trước mặt.
“Ngài Prince, phu nhân, Roxanne đến lần này là vì em trai nhỏ nhất.” Roxanne Black cười nhẹ nói.
“A?” Alves có hơi ngạo mạn mà nhướng lông mày, “Tiểu thư Black là vì chuyện gì?”
“Thành viên nhỏ nhất của gia tộc năm nay đã sáu tuổi, mà sáu lại đúng là tuổi tìm kiếm đạo sư, tuy hiện tại Hogwarts xuất hiện khiến chế độ đạo sư không được hoan nghênh như trước, nhưng gia tộc Black lại muốn tiếp tục chế độ này.” Roxanne nói, “Mà thành viên nhỏ nhất gia tộc tôi, có lẽ chỉ lộ ra thiên phú độc dược, muốn tìm kiếm đạo sư thì tôi nghĩ, gia tộc Prince là tốt nhất, cũng là thích hợp nhất với thằng bé.”
“Việc này…” Alves nhíu nhíu mày.
Bọn họ thật không ngờ gia tộc Black lại tìm người trong gia tộc họ dạy đứa trẻ này, vậy Black có tính toán gì đây?
Mà ngay lúc Alves và Phany mở đường thì Snape tới.
“A, Sev, cậu đã tới rồi.” Alves nhìn Snape, cười nói.
“Có lẽ…” Snape nhìn ba người ở đây, nhíu mày, “Tôi tới không đúng lúc.”
“Là tôi làm phiền.” Roxanne đứng lên, cô nhìn chằm chằm Snape, dường như đang tính toán gì đó, tóm lại Snape không thích ánh mắt như vậy của cô ta, “Lời tộc trưởng muốn truyền đạt thì tôi đã đưa tới, mọi người cứ tự nhiên.”
“A, tiểu thư Black, chúng tôi sẽ xem xét đề nghị của cô, nhưng hiện tại, có lẽ tôi cần phải dẫn người trẻ tuổi này đến tầng hầm rồi, cô biết không, các bậc thầy độc dược không thích bỏ qua thực nghiệm của mình đâu.”
Alves nói xong, dẫn Snape rời khỏi.
Snape im lặng đi theo Alves tới tầng hầm, nhưng anh không hề xem nhẹ tia sáng nơi đáy mắt khi Roxanne nghe tới ‘bậc thầy độc dược’.
“Vị này chính là…” Chờ hai người đi khuất, Roxanne đi theo Phany tiễn khách, vừa đi, cô ta như vô ý hỏi.
“Một người trẻ tuổi rất có tiền đồ.” Phany cười nói, “Nếu không phải cậu ấy đã là giáo sư độc dược Hogwarts thì dù thế nào Alves cũng phải đưa bằng được cậu ấy vào gia tộc Prince.”
“Giáo sư… Hogwarts? Giáo sư độc dược ở Hogwarts không phải là tộc trưởng Gryffindor sao?” Roxanne hơi hơi nhíu mày.
“Ai biết được tộc trưởng Gryffindor đang nghĩ gì chứ.” Phany cười nói. “Chúng tôi chỉ biết là khi quen Severus thì cậu ấy đã đang dạy ở Hogwarts rồi, Alves chính là lấy linh cảm độc dược mới có thể mời cậu ấy tới đây làm khách đó.”
“Vậy sao…” Roxanne khẽ nói, sau đó phát hiện hai người đã tới cửa, “Phu nhân Prince, xin dừng bước.”
“Vậy tôi không tiễn.” Phany mang theo nụ cười lễ phép gật gật đầu với Roxanne.
Roxanne độn thổ ở ngay cửa biệt thự Prince.
Sau khi trở lại gia tộc Black, cô lập tức tới phòng tộc trưởng.
“Làm sao vậy?” Tộc trưởng Black nhìn cô.
“Chú à, con gặp được một người ở biệt thự Prince.” Roxanne nhẹ cau mày, “Phu nhân Prince cảnh cáo con đừng đánh chủ ý tới anh ta, là ai có thể khiến gia tộc Prince giữ gìn như vậy?”
Phany Prince luôn nhấn mạnh người kia là giáo sư Hogwarts, nói cách khác người này có được bốn người sáng lập và khế ước Hogwarts bảo hộ, Phany Prince nói tộc trưởng Prince phải dùng cái giá lớn mới để đối phương tới biệt thự Prince, chính là đang cảnh cáo cô không được có ý gì với người kia.
“Là anh ta à…” Nghe Roxanne miêu tả, Cygnus giật mình hiểu ra, “Chú đã gặp qua anh ta ở biệt thự Potter, con nuôi tộc trưởng Slytherin kia dường như rất tin tưởng anh ta.” Ông ta nói xong, ngón trỏ gõ gõ mặt bàn, không biết đang nghĩ gì.
“Xanne,” Cygnus suy xét hồi lâu, khẽ nói, “Con nói xem, theo trình độ con nuôi Salazar Slytherin ỷ lại anh ta, nếu chúng ta kiềm chế hay kéo anh ta tới bên này, vậy con nuôi của người kia không phải thiếu một trợ thủ đắc lực sao?”
Bậc thầy độc dược, dù là ở niên đại nào cũng đều được các quý tộc mượn sức.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]