Sau khi tỉnh lại, Harry phát hiện mình đang được ôm rất ấm áp.
Cậu cọ cọ cảm thấy cái ôm rất quen thuộc, nỉ non một câu, “Ba ba.”
Người ôm cậu hừ lạnh một tiếng, Harry bị thanh âm quen thuộc đó làm tỉnh lại.
Mở mắt ra, gương mặt Snape gần ngay trước mắt làm Harry gần như nhảy dựng lên.
“Sev…” Cậu gọi một tiếng, sau đó chợt nhớ mình hẳn đang giận, vì thế cậu quay đầu sang một bên, cố giãy dụa xuống dưới.
“Harry.” Snape đến gần cậu, ôm chặt hơn nữa, “Ta thật xin lỗi.” Anh khàn khàn nói.
Harry sửng sốt, không dám tin nhìn Snape.
“Ta thật xin lỗi, Harry.” Anh cọ trán Harry, để Harry không né được, “Ta không nên mắng trò.”
Harry mếu máo nhưng không chịu để ý tới anh.
“Về sau sẽ không, được không?” Snape khẽ nói bên tai cậu.
Harry tiếp tục lắc đầu, chính là không chịu nhìn Snape một cái.
“Hử?” Snape nhấn âm cuối, “Hay là, Harry muốn đánh ta trút giận?”
Anh đưa đũa phép vào trong tay Harry, “Ta biết gần đây trò học rất nhiều pháp thuật, nếu không thử dùng trên người ta?”
Harry xem lại pháp thuật mình học gần đây, phát hiện toàn là pháp thuật tà ác, cậu không muốn sử dụng lên người Severus, vì thế cậu lắc lắc đầu.
“Đừng giận nữa được không?” Snape nói nhỏ bên tai cậu, làm Harry rụt đầu vì hơi thở ấm áp.
“Sev.” Harry rốt cuộc đồng ý quay đầu lại, cậu nhìn Snape bĩu môi, “Con không thích thầy tới gần cô ta.”
“Hử?” Snape như nở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-ngan-nam/2039378/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.