Harry ngồi một mình bên hồ, nhìn cảnh sắc trước mắt nhưng vẫn không yên lòng.
Từ hôm trước chạy ra ngoài văn phòng Snape, cậu còn chưa tới chỗ Snape.
Cậu không hề phòng bị hành động của Snape ngày nào đó, cũng không biết mình nên ứng phó thế nào, hơn nữa bản thân cậu cảm thấy vô cùng khủng hoảng.
Hành động này… như thân thiết giữa người yêu, vì sao lại xuất hiện giữa hai người họ một cách tự nhiên đến thế?
Harry vẫn không thể hiểu được.
Tuy quả thật cậu muốn học giỏi tiếng Anh cổ nhưng cậu vẫn không biết nên đối mặt Snape ra sao.
Nhất là gần đây trong đầu cậu luôn loáng thoáng có một số hình ảnh.
Những hình ảnh ấm áp đó, là cảnh tượng ở chung giữa cậu và Snape mà nằm mơ cũng không thể nào tưởng tượng nổi.
Cuối cùng cậu vẫn né tránh không dám đối mặt Snape.
“Nhóc con, sao lại ngẩn người một mình ở đây thế này?” Giọng cười hì hì truyền tới từ sau lưng Harry.
Harry quay đầu, chỉ thấy không biết khi nào Godric đã xuất hiện cạnh cậu, cũng mặc kệ cỏ có bẩn hay không, trực tiếp ngồi xuống.
“Sao vậy, nhìn con có vẻ không vui.” Godric vươn tay quàng vai Harry, “Có phải Snape bắt nạt con không?”
Harry nhìn Godric, cậu nghe hiểu lời đối phương nhưng không chắc đối phương có thể hiểu lời cậu nói.
“Nếu… Nếu…” Vì nhớ lại một ít ký ức vụn vặt nên Harry đại khái nói một ít tiếng Anh cổ, Harry thử dùng tiếng Anh cổ để diễn tả ý mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-ngan-nam/2039358/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.