Mặc lời nói Godric vừa rồi phần lớn là dọa người hay chỉ là bất đắc dĩ vì nhóm động vật nhỏ Hogwarts, nhưng anh lo lắng Harry là sự thật.
Còn chưa tới bệnh thất, anh chịu khó chạy tới chỗ Harry.
“Severus.” Khi anh tới bệnh thất, tìm Severus đầu tiên, “Harry không sao chứ?”
Severus gật gật đầu, “Bà Pomfrey nói, đứa nhỏ bắt đầu hấp thụ pháp lực Harry.”
Mấy tháng trước đứa nhỏ không có chuyện gì, nhưng khi bắt đầu hấp thụ pháp lực, lúc đầu, pháp lực Harry sẽ xói mòn phần lớn.
Nên Harry mới có thể đột nhiên choáng váng, Snape lo cho cậu liền ôm cậu tới bệnh thất, để bà Pomfrey kiểm tra.
Đây là lần đầu tiên, khi Harry vào bệnh thất, Snape hay Dumbledore không bị bà Pomfrey mắng.
“A, tôi không thể không nói, Severus,” Vốn thấy Harry được ôm vào bệnh thất, bà Pomfrey gần như gào lên – mấy năm nay số lần Harry vào bệnh thất đều bằng tổng số lần cái đám Gryffindor nghịch ngợm kia tiến vào – nhưng đợi bà kiểm tra xong, bà hiếm khi lộ ra vẻ mặt hài lòng, “Thầy chăm sóc Harry rất tốt.”
“Harry không sao?” Snape hỏi.
“A, không sao, trạng thái của Harry bây giờ là hoàn hảo nhất trong mấy năm nay đấy.” Bà Pomfrey vừa lòng nhìn Harry, nhìn nhìn Snape, phải biết “vài năm trước” mỗi lần Harry vào bệnh thất gần như là bị thương chồng chất, chỉ hiện tại, thật hiếm khi, Harry khỏe mạnh như một đứa trẻ bình thường.
Không phải nói Harry không là đứa trẻ bình thường, nhưng bà Pomfrey thật sự là căm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-ngan-nam/2039290/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.