Tầm mắt đang rơi trên tập tư liệu của Lâm Y trong chớp mắt như đông cứnglại, cô mấp máy môi thật lâu vẫn không thốt lên được tiếng nào. Phản ứng của Lâm Y hoàn toàn rơi vào mắt Trương Tiểu Mạn, cô không nhịn được bật cười khẽ, nói như nhắc nhở: 'Đừng so đo chút chuyện nhỏ nhặt nữa...Người đàn ông cực phẩm như Lãnh tổng, có rất nhiều người lăm le dòm ngónha...'
Câu nói của bạn khiến lòng Lâm Y chợt run lên, cô cắnchặt môi nhưng vẫn không lên tiếng, Tiểu Mạn cũng không nói gì thêm,ngồi nói thêm vài câu với Lâm Y rồi đứng dậy: 'Mình đi làm việc đây...ừm, nghe nói máy bay của Lãnh tổng sẽ đáp xuống lúc ba giờ, không biếtcó đúng không!'
...
Giờ nghỉ trưa, Lâm Y ngồi tựa vàothành giường, không hề có chút buồn ngủ nào, đôi mắt đen láy nhìn chằmchằm chiếc đồng hồ treo tường, mãi cho đến khi kim đồng hồ chỉ đến haigiờ rưỡi, cô rốt cuộc không khống chế được bản thân, vội xuống giường,mặc thêm áo khoác rồi vội vàng bước ra ngoài.
Cô muốn đi đón Lãnh Nghị, cô muốn thử cứu vãn chuyện của họ bởi vì cô quá mong muốn được trở lại như ngày xưa...
Ba giờ đúng, chiếc máy bay tư nhân của Lãnh Nghị đúng giờ đáp xuống sânbay, Lãnh Nghị thong thả rời khỏi khoang máy bay, vững vàng men theo cầu thang rời khỏi máy bay.
Cũng cùng lúc này, cách đó không xa mộtchiếc máy bay khác cũng đang đáp xuống sân bay, từ một cửa sổ của chiếcmáy bay kia lộ ra gương mặt quen thuộc của một cô gái, chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185859/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.