Rốt cuộc cô gái cũng dừng bước, cô đứng nhìn gương mặt tuấn mỹ như điêukhắc kia, chậm rãi mở ra túi xách lấy ra một xấp "áo mưa".
Đôimắt đen thẳm của người đàn ông dính cứng nơi thứ đồ vật mà cô cầm trêntay, sự kinh ngạc hoàn toàn lộ rõ trong đáy mắt, cô gái này cầm một xấp"áo mưa", tức giận đùng đùng chạy tới phòng làm việc của hắn hỏi tội,đây... là chuyện thế nào?
Nhưng rồi như nghĩ ra được điều gì,người đàn ông nhìn cô gái, nuốt nuốt nước bọt, cười nhẹ một tiếng, địnhchọc cho cô bớt giận: 'Y Y, em đến là được rồi... mấy thứ này trongphòng nghỉ của anh vẫn còn, ừm... không cần mang đến đây đâu!'
Nhưng cô gái hoàn toàn không cười, hơn nữa mặt cũng không đỏ, trong đôi mắtđen láy không có thẹn thùng chỉ có tức giận, ủy khuất, thất vọng, đủ các loại biểu tình; cô thả tay ra, một xấp áo mưa từ bàn tay trắng nõn củacô rơi lạch tạch xuống chiếc bàn làm việc xa hoa khí phái, đầy uy nghiêm của tổng giám đốc trông cực kỳ chói mắt.
Người đàn ông nhìnnhững chiếc "áo mưa" rơi vung vãi trên bàn, trong mắt lộ rõ sự khó hiểu, hắn lại nhìn sang cô gái, giọng trầm xuống: 'Y Y...'
'LãnhNghị', cô gái tận lực đè nén sự kích động nhưng giọng nói run run đãtiết lộ cảm xúc của cô thật rõ ràng, ngón tay cô run rẩy chỉ vào nhữngchiếc "áo mưa" kia, 'Những lỗ kim trên đây là thế nào? Sao anh lại cóthể đối xử với em như thế?'
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động,tận lực làm ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185839/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.