Lâm Y vừa bước đến gần thì cánh tay dài duỗi ra, dùng sức kéo cô vào lòng,ngã ngồi trên đùi hắn, Lãnh Nghị cúi mặt nhìn vợ đầy thâm ý, hơi thởnóng rực phất qua mặt cô, ánh mắt ái muội vạn phần, 'Buổi chiều còn chưa đủ sao?'
Người đàn ông này, cố tình giở lại trò cũ đây mà! Ân,trấn tĩnh trấn tĩnh, khống chế tình huống, cố bình tĩnh lại, cô gái rốtcuộc cười nhẹ, 'Dĩ nhiên là không! Phương diện này anh trước giờ đềukhiến em rất thỏa mãn!' Lời vừa nói ra mặt Lâm Y đã đỏ ửng, trời ạ, mình cũng nói ra mấy lời này sao, thật dọa người nha!
Lãnh Nghịthoáng ngẩn người, cô gái này tuy là đã giúp hắn sinh hai đứa con trainhưng đối với phương diện này trước giờ luôn rất bảo thủ, thế mà giờ lại dám trả lời mình như thế sao?
Có tiến bộ! Tiến bộ rất lớn nha!Đáy mắt Lãnh Nghị lóe sáng, hơi thở ái muội dần giảm đi đôi chút, thayvào đó là tiếng cười nhẹ, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: 'Vậy em muốn gì ở anh?'
Lâm Y ngước lên nhìn Lãnh Nghị, thấy đáy mắt hắn sự áimuội lui dần, lòng tin không khỏi tăng cao, nụ cười cũng sáng lạn hơn,cô niết nhẹ sóng mũi cao thẳng của hắn, giọng ngọt như mật, 'Nghị, em có muốn gì đâu! Mấy ngày nay em bận bịu công việc bên ngoài, không có thời gian cùng anh và các con, lại khiến anh trở thành vú em, em... chỉ cảmthấy có lỗi với anh...'
Lãnh Nghị nhìn nụ cười tươi tắn trên môicô, sự càn rỡ trong đáy mắt hoàn toàn mất hết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185797/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.