Mặt mấy người trước mặt càng đỏ hơn mặt của Lâm Y, vốn họ ở ngoài đang bànviệc, đột nhiên nghe thấy trong phòng tổng giám đốc vọng ra tiếng kêuthất thanh của Lâm tổng, "Nhẹ chút, đau!", thì ai nấy đều giật cả mình,gần như là đồng thời quay nhìn về phía cửa phòng, trong lòng không hẹnmà cùng nghĩ đến một chuyện...
Phản ứng đầu tiên là nhìn nhau,sau đó chính là mặt đỏ tim đập, tiếp nữa là không hẹn mà cùng ghé sátvào cửa phòng nghe lén nhưng không ngờ sớm đã bị Lãnh Nghị phát hiện, mà một tiếng quát của Lãnh Nghị dọa Trương Tiểu Mạn, người ghé sát vào cửa nhất sợ đến giật nảy mình, một cái trượt chân thế là cánh cửa phòng bịđẩy ra, theo quán tính cô suýt nữa thì bị té nhào vào trong, làm hại hai người đang bám vào bên cạnh cũng theo đó suýt té, loạng choạng mãi mớiđứng vững được.
Ba người vội đứng thẳng người, ngượng ngùng nhìnvề phía sau bàn làm việc, Lâm tổng của họ đang chỉnh trang y phục màLãnh Nghị thì nhàn nhã ngồi tựa vào lưng ghế, ánh mắt sắc bén quét quagương mặt chật vật của từng người.
'Xin lỗi, tôi đến đưa vănkiện!' Phương Hân là người đầu tiên phản ứng lại, cô cười trừ, đặt xấpvăn kiện trên tay lên bàn; 'Tôi cũng vậy!' Hà Khả và Trương Tiểu Mạn gần như là đồng thời kêu lên, nhanh như chớp đặt văn kiện lên bàn.
'Được rồi, không phải như mọi người nghĩ đâu!' Lâm Y thoáng chau mày, vẫn lànên giải thích một chút, 'Chân tôi bị đau, anh ấy giúp tôi thoa thuốc!'Lãnh Nghị vẫn bình thản ngồi đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185791/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.