Lâm Y thoáng ngẩn người sau đó rụt tay về, cười nhẹ: 'Đúng vậy đúng vậy!'Lãnh Nghị chậm rãi cởi sơ mi ném vào sọt, rồi đến dây nịch, sau đó làđến quần dài, mắt vẫn nhìn chằm chằm cậu nhóc lúc này đã trèo lên giường ngồi bên cạnh Lâm Y.
'Ba!' Đôi mắt như hai viên bi lóe sáng, 'Ba đừng cởi quần...', sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, lần nữa dừng lại động tác trên tay nhìn vật nhỏ trên giường chằm chằm, đợi câu sau củacậu nhóc.
Lãnh Hạo hoàn toàn chẳng để ý đến cái nhìn của ba mình, lại cất giọng non nớt, 'Ba đến phòng con ngủ đi... phòng của con rấtđẹp, ba bảo vệ em trai, con bảo vệ mẹ!'
Mắt Lâm Y cũng theo contrai dời sang người Lãnh Nghị, cô thấy mặt hắn rõ ràng là tối sầm xuống, không nhịn được mím chặt môi, cố nhịn xuống ý cười.
'Khôngđược!' Lãnh Nghị cắn răng, 'Soạt' một tiếng kéo dây kéo xuống, thuận tay cởi luôn quần dài, trên người hắn lúc này chỉ còn một chiếc quần tamgiác, một thân rắn rỏi màu đồng cổ lộ ra dưới ánh đèn vàng nhìn càngthêm mê người, hắn nhanh nhẹ rút ra một chiếc áo ngủ, tận lực giữ chogiọng thật bình thản, 'Ba không thích ngủ ở phòng người khác!'
Lãnh Nghị vừa nói vừa bước về phía phòng tắm, đi đến cửa hắn vãn còn ngheđược giọng nói non nớt nhưng đầy bất mãn vang lên, 'Người lớn như thếkhông ngờ lại nhỏ mọn vậy!', sau đó là tiếng người hăng hắc không nhịnđược nữa của vợ, Lãnh Nghị nuốt nuốt nước bọt, cũng cố nhịn cười bướctiếp vào phòng tắm.
Haizzz,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185769/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.