Lãnh Nghị nghiêm mặt, lạnh giọng nói: 'Dặn Linh Nhi, không cho thiếu phunhân gặp người kia nữa, cũng không cho phép Cao Lăng lại đến nhà củatôi!'
'Dạ, thiếu gia!' Quản gia vội đáp lời; đáy mắt Tịch Họathoáng qua một chút ý cười, cô không nói gì chỉ cắm cúi ăn cơm, phòng ăn bỗng rơi vào im lặng.
Lâm Y ngồi một mình nơi sofa trong phòng,đôi mắt đen láy nhìn mông lung ngoài cửa sổ, trong tiềm thức, cô thậtmong mỏi Lãnh Nghị sẽ lên lầu gọi cô xuống ăn cơm nhưng mà... không có!Cô nói với quản gia rằng mình không muốn ăn cơm, dưới lầu cũng không cóphản ứng gì! Rõ ràng Lãnh Nghị không hề có ý định lên gọi cô ăn cơm! Lâm Y cắn môi, lời chỉ trích của Lãnh Nghị hôm nay lại vang lên bên tai,trong mắt cô phút chốc mờ mịt trong màn lệ...
Cô hoàn toàn khôngcó chuẩn bị tâm lý sẽ bị Lãnh Nghị đối đãi như vậy, từ khi hắn cướp côvề từ trong tay Lăng Nhất Phàm thì vẫn luôn bảo hộ chăm sóc hết mực,luôn sợ tổn thương cô...
Lâm Y ngồi một mình ngẩn người thật lâu, mãi đến khi điện thoại của cô đổ chuông thì Lâm Y mới bừng tỉnh lại,đôi mắt đen láy dời từ cửa sổ đến chiếc điện thoại trên bàn, rồi chậmchạp cầm lên, là Từ Nhất Hạo! Hiện giờ ba cô đang là thị trưởng củathành phố G nhưng mặc kệ công việc bận rộn đến đâu ông vẫn luôn tranhthủ thời gian gọi điện về hỏi thăm Lâm Y...
'Y Y, hôm nay thếnào?' Đầu bên kia truyền đến giọng nói hiền hòa của Từ Nhất Hạo, lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185701/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.