Nhưng ngay lúc đó cửa phòng của Tịch Họa đột ngột bị đẩy ra, Lâm Y còn chưakịp đậy hộp trang sức lại thì Tịch Họa, má Trương và hai người làm khácđã đẩy cửa bước vào, họ ngạc nhiên nhìn Lâm Y đang đứng trước tủ sau đóánh mắt kinh ngạc rơi trên chiếc hộp trang sức trên tay cô...
Lâm Y nhất thời cũng ngây người ra, cô ngượng ngùng đứng đó, không có độngtĩnh gì chỉ ngẩn người nhìn những người làm đang đứng nơi cửa.
'Y Y' Tịch Họa là người đầu tiên có phản ứng, cô đẩy xe lăn tiến tới mộtbước, đôi mắt to tròn nhìn chiếc hộp trang sức trên tay Lâm Y, sau đónhìn lên mặt cô, khóe môi lộ ra một ý cười, 'Chị thích những trang sứccủa em sao? Chỉ cần chị nói một tiếng, em có thể tặng chị hết!'
Lâm Y lúc này mới bừng tỉnh lại. Cô bị xem như kẻ trộm! Cắn mạnh môi, Lâm Y đặt chiếc hộp trang sức xuống bàn, không nói một lời, cô biết vào lúcnày có nói gì cũng là dư thừa! Chậm rãi cất bước đi ra ngoài, ba ngườiphụ nữ thấy Lâm Y bước ra vội vàng tránh ra nhường đường cho Lâm Y lướtqua người họ đi ra. Nhưng chân Lâm Y còn chưa bước ra cửa thì đã nghetiếng Tịch Họa vang lên sau lưng, 'Y Y, có phải là chị lại xuất hiện ảogiác, đi nhầm phòng hay không?'
Bước chân của Lâm Y chợt khựnglại, cô vụt xoay người đối mặt với Tịch Họa cùng ba người làm, nhàn nhạt cười, 'Đúng đó, tôi lại xuất hiện ảo giác, Tịch Họa, cô phải cẩn thậnmột chút, miễn cho tôi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185695/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.