Nụ cười trên môi Lãnh Nghị dần trở nên ái muội, hắn cúi xuống ấn lên tráncô gái một nụ hôn, hơi thở ái muội phủ quanh hai người, giọng nói tà tứđủ khiến người ta mặt đỏ tim đập, 'Vậy không bằng, tối nay anh lại đụngem được không?' Mặt cô gái đỏ ửng, đưa tay đẩy mạnh gương mặt tuấn túđang dí sát mặt cô kia.
Người đàn ông cười nhẹ, kéo cô gái vào lòng, âu yếm bế cô lên ôm sát vào lòng, 'Giờ chúng ta đi ăn cơm trước, ân, anh đói rồi!'
Lãnh Nghị bế Lâm Y đi xuống phòng ăn, đặt cô ngồi vào ghế sau đó mới nhìnquản gia đang đứng bên cạnh, nhàn nhạt nói, 'Dọn cơm đi!'
Vừa mới ngồi xuống, ngẩng đầu lên Lâm Y đã nhìn thấy Tịch Họa đã ngồi ở bàn ăn, trước mặt cô là một ly nước đã uống gần cạn, rõ ràng là cô đã đợi khálâu! Lâm Y ngượng ngùng nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ giọng nói, 'Xin lỗiTịch Họa, tôi ngủ say quá, cô đói chưa?'
Tịch Họa mỉm cười, nhẹ giọng nói,
'Không sao đâu, nghe nói người có thai rất thích ngủ, như vậy chứng tỏ đứa bérất khỏe mạnh!' Lâm Y có chút ngượng ngùng gật đầu cười, từ sau khi mang thai, quả thực là cô rất hay buồn ngủ, cứ luôn thấy ngủ bao nhiêu cũngkhông đủ...
Rất nhanh cơm đã được dọn lên, Tịch Họa vừa ăn vừatrò chuyện với Lâm Y, 'Y Y, chiều nay người tên Cao Lăng kia là bạn họccủa cô sao?'
Bàn tay đang cầm muỗng định múc canh của Lâm Y chợtrụt về, đôi mắt đen láy không tự chủ được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185662/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.