Ngày tháng bình lặng trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua hai tuần...
Buổi sáng hôm đó, sau khi ăn sáng, uống sữa, Tịch Họa và Lâm Y như thường lệ chuẩn bị đi dạo ở công viên gần đó, Lâm Y mang theo một túi xách nhỏ,má Trương thì đẩy xe cho Tịch Họa.
Người đi dạo trong công viênvẫn rất đông, ba người chầm chậm thả bước men theo một bãi cỏ, đi đếnmột trạm nghỉ bên bờ hồ, Tịch Họa ngẩng nhìn hàng cây đang soi bóng mặthồ, nhẹ giọng nói với má Trương: 'Má Trương, giúp tôi đẩy xe lăn đến bên bờ hồ, tôi muốn nhìn mặt hồ một lát!'
'Được, tiểu thư!' MáTrương nhỏ nhẹ đáp lời, bà đẩy xe lăn của Tịch Họa đến một bãi cỏ nhỏbên bờ hồ thì dừng lại, từ đây có thể nhìn xuống mặt hồ;p Lâm Y cũngchậm rãi bước đến đứng bên cạnh xe lăn của Tịch Họa, cô hít sâu một hơi, chăm chú nhìn cảnh sắc tuyệt đẹp xung quanh.
'Má Trương, tôimuốn uống chút nước, mang dùm tôi chai nước đến đây!' Lát sau Tịch Họaquay nhìn sang má Trương dặn dò, má Trương vội lấy từ trong túi ra mộtchai nước, chu đáo mở sẵn nắp chai rồi đưa nó cho Tịch Họa.
TịchHọa đưa tay đón lấy, mắt cô vẫn dõi nhìn về cảnh đẹp xa xa tầm mắt,miệng thì nói với Lâm Y đang đứng bên cạnh: 'Y Y, chị muốn uống nướckhông?'
'Không cần đâu!' Lâm Y mỉm cười, nhưng lời nói còn chưadứt thì đã nghe một tiếng kêu thất thanh của Tịch Họa, Lâm Y giật mìnhquay lại nhìn thì đã thấy chai nước của Tịch Họa đã tuột tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185659/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.