Khoảng nửa giờ sau quản gia và vệ sĩ Tiểu Vương đã có mặt ở phòng bệnh, trêntay hai người nâng chiếc áo cưới màu trắng có giá trên trời kia, từ lúcbước xuống xe hai người đã thành tiêu điểm của tất cả mọi người, ai nấyđều kinh ngạc nhìn chiếc áo cưới đẹp đẽ kia được cẩn thận nâng đi vàobệnh viện.
Những viên kim cương đính trên tán váy lóe sáng ngờingời, từng tầng voan mỏng như cánh ve xếp chồng lên nhau như những tầngmây, đẹp như một món lễ vật từ trên trời!
Lâm Y ngồi trên giườngxoay đầu nhìn chiếc áo cưới kia, đôi mắt đen láy trong chớp mắt bừngsáng long lanh, gò má thoáng nhuốm đỏ, rạng rỡ như ráng chiều... Cô nhớmình từng mặc chiếc áo cưới này, cô mặc nó xoay tròn ...
Lâm Ykhông kìm lòng được bước xuống giường đi về phía chiếc áo cưới đẹp nhưmộng ảo kia, khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu, hắn cũng chậm rãi bướcxuống giường, đi sau lưng Lâm Y.
Lâm Y dừng bước trước chiếc áocưới, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve làn váy, khóe môi chậm rãi câu lên một nụ cười, ánh sáng của những viên kim cương ánh vào trong mắtcô, nụ cười kia dần rạng rỡ như một đóa tuyết liên mới nở giữa đầm băng, đẹp mà không nhuốm chút bụi trần...
Đáy mắt Lãnh Nghị tràn ngậpôn nhu, hắn cúi xuống nhìn sườn mặt xinh đẹp của Lâm Y, nhìn biểu cảmchuyên chú mà vui sướng của cô, không kìm lòng được dịch đến gần hơn,tay khoác lên vai cô rồi chậm rãi trượt xuống, dừng lại nơi thắt lưngmảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng siết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185639/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.