Rất nhanh Lữ Thần đã chạy đến, nghe Lãnh Nghị nêu ý kiến của mình, hắn mỉmcười: 'Cũng được, ở chỗ của tôi lúc nào cũng có hộ lý chăm sóc, mà cũngtiện cho tôi hơn, không cần mỗi ngày đều chạy đến đây!' Lữ Thần vội gọiđiện thoại về bệnh viện nhờ thu xếp phòng bệnh cho Tịch Họa rồi ngaychiều hôm ấy, đưa Tịch Họa trở lại bệnh viện của Lữ Thần lần nữa ...
Lúc Tịch Họa đi Lâm Y đã thức dậy, cô lẳng lặng bước ra khỏi phòng, cô nghe nhiều tiếng bước chân sau đó nhìn thấy mấy người đang dọn những dụng cụ y tế xuống; Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp, cô nhớ đến cô gái nằm trong căn phòng trên lầu ba, lòng không hiểu sao có chút khẩn trương, bướcchân không khống chế được bước nhanh về phía cầu thang.
Đứng ởđầu cầu thang lầu hai, Lâm Y rất nhanh đã nhìn thấy Lữ Thần từ lầu babước xuống, trên tay hắn ôm một người, mái tóc dài và váy trắng xõa tung trong tay hắn... Mắt Lâm Y trong chớp mắt có chút mê mang, cô nhớ người ôm cô gái này là Lãnh Nghị, vì sao giờ lại trở thành Lữ Thần chứ?
Lãnh Nghị đi phía sau Lữ Thần, hắn vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lâm Y, 'Y Y...' Lãnh Nghị nhẹ giọng gọi, vội sải bước vượt qua Lữ Thần đi đến bêncạnh Lâm Y, đưa tay khoác lên vai cô.
Lữ Thần đi qua bên cạnh Lâm Y, mỉm cười như chào cô rồi tiếp tục ôm Tịch Họa xuống lầu; ánh mắt mêmang của Lâm Y dõi theo bóng lưng của Lữ Thần, sau đó dời đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185599/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.